Lâm Quân ngất lời cô ta, có lẽ bởi vì vừa mới tỉnh rượu nên đầu vẫn còn đau, không muốn nghe mãi về chủ đề này nên anh đã chủ động cắt ngang.
“Cái gì?”
Trần Tẩm hiển nhiên không hiểu ý của anh.
“Cô, anh cô và cả Nhật Linh đều là cùng một mẹ sinh ra!”
Anh nhìn cô ta nói.
“Sao cơi”
Cô ta mở to mắt, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc trước những gì anh vừa nói ra.
“Hôm nay… vậy nên anh cô và Nhật Linh ngay từ khi sinh ra đã là không thể nào!”
Anh một hơi giải thích hết tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay khiến Trần Tẩm trong phút chốc không nói nên lời. Mọi chuyện dường như hoàn toàn bị đảo lộn khiến con người ta chưa kịp trở tay.
“Vậy nên năm đó cha tôi đã cướp vợ của chính anh em của mình rồi sau đó mới có chúng tôi?”
‘Ừm: “Vì vậy Lê Nhật Linh là chị của anh tôi!”
“Đúng vậy”
“Tại sao lại có thể tàn nhẫn như vậy! Anh còn dẫn anh tôi đi, để anh ấy đối diện với cha tôi, để anh ấy một mình đối diện với những thứ này!”
“Anh cô cũng không phải trẻ con, cậu ta đã trưởng thành rồi, hơn nữa trong chuyện này ai không phải là người bị tổn thương chứ? Anh trai cô, Nhật Linh, cô, còn có tôi nữa, chúng ta đều không dễ dàng trải qua được. Nhật Linh hiện giờ vẫn đang năm trong bệnh viện, việc cô ấy bị thương là lẽ đương nhiên hay sao?”
Ánh mắt Lâm Quân đột nhiên trở nên sắc bén nghiêm nghị khiến Trần Tẩm không biết phải nói gì.
“Tôi biết, có thể là do cha tôi quá yêu mẹ tôi, vậy nên ông ấy mới càng ngày càng đi xa. Tôi sẽ tìm cách giúp anh để mọi chuyện sớm được kết thúc”
Nhìn về phía phòng ngủ của Trần Tuấn Hi, cô ta cảm thấy chua xót đau khổ. Lâm Quân nói đúng, không ai trong số họ có thể dễ dàng trải qua chuyện này.
“Đừng nghĩ nữa, ngủ một giấc đi, ngày mai sẽ ổn cả thôi” Cô ta thở dài an ủi anh. Dạo gần đây mọi chuyện có vẻ xảy ra quá nhanh, trong cùng một lúc đến biết bao nhiêu chuyện như vậy, cô ta thực sự chưa thể ngấm nổi.
“Ừm” Lâm Quân gật đầu, anh quả thực rất buồn ngủ. Trước giờ anh không hề thích uống rượu nhưng gần đây có quá nhiều việc khiến anh muộn phiền.
Trời mới tờ mờ sáng anh đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức: “Lâm Quân! Có tin tốt!”
“Có chuyện gì vậy?” Anh ngồi dậy, đầu vẫn còn hơi đau nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm sau này sẽ không uống nhiều như vậy nữa. Thời giờ uống say dễ bị người khác lợi dụng. Anh cũng không biết hôm qua như thế nào mà nói chuyện với Trần Hi Tuấn thôi đã uống nhiều như vậy.
Bây giờ nhớ lại những gì Lê Vân Hàng nói bỗng cảm thấy như mình vừa nằm mơ.
“Nhật Linh tỉnh lại rồi!” Giọng nói của Hà Dĩ Phong từ đầu bên kia truyền đến suýt chút nữa khiến màng nhĩ của Lâm Quân như muốn nổ tung.
Nhưng anh lại không biểu lộ ra một chút tức giận nào, vui vẻ cười nói: “Tốt quá! Tốt quá rồi! Gọi bác sĩ chưa? Có phải là cô ấy sẽ không sao nữa rồi đúng không?”
“Đúng vậy, không sao rồi. Bác sĩ nói để theo dõi thêm một ngày nữa là có thể về nhà.”
“Có thật không?!”
“Hỏi thừa, lừa cậu thì được cái gì “Vậy thì tốt, nhưng cậu cũng đừng vội chủ quan. Tôi với James đã công khai đối đầu rồi. Tôi lo rằng ông ta sẽ không để yên cho cô ấy và bọn trẻ. Dù sao thì ông ta cũng đã biết được họ là điểm yếu của tôi”
Hà Dĩ Phong trở nên nghiêm túc, anh ta gật đầu: “Tôi biết rồi, chỗ Nhật Linh có mấy vệ sĩ của cậu bảo vệ. Ba đứa nhỏ đang ở nhà họ Lâm, có cha mẹ cậu trông nom rồi. Ở Hà Nội này ai dám động vào một cọng lông của họ chứ? Có điều tôi cảm thấy hơi kỳ lạ. James và chúng ta vốn dĩ là mối quan hệ hợp tác, tại sao ông ta lại phải bỏ ra nhiều công sức như vậy để đối phó với chúng ta?”