Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt của Hạ Lan Châu biến sắc, Hạ Huy Thành nói việc kết hôn trước đây đã bị chính cô từ chối, nhưng vì sao cô chợt cảm thấy, nghe được tin đám dạm hỏi của anh, mình lại không cam lòng như vậy.



Có lẽ cho đến tận bây giờ cô cũng không buông anh ra được, chẳng qua là Lê Nhật Linh mấy năm nay không ở đây, khiến cô vừa vặn quên đi phần chấp niệm với Hạ Huy Thành kia trước đây.



“Nhưng mà * Không có nhưng..” Ánh mắt Hạ Huy Thành nghiêm nghị, giọng điệu cũng lạnh như băng hù người, không hế có một lỗ hổng:” Hoặc là ngồi xuống xin lỗi, hoặc là đi ra ngoài”



Hạ Lan Châu tức đến mức chảy nước mắt, cô sao có thể xin lỗi một người ngoài được? Lau nước mắt chạy ra ngoài.



” Lý tổng thứ lỗi cho, em gái tôi được bố mẹ nuông chiều, tôi cũng không can thiệp lầm, cô ấy tính cách có chút hoạnh họe nhưng thật ra cũng không phải người xấu.’ Hạ Huy Thành mim cười giải thích, cười đến ôn nhu lại thêm vài phần thân sĩ, rất có khí độ.






Người gọi là Lý tổng vừa lòng gật đầu, nhìn Hạ Huy Thành, thấu hiểu nói:” Giang tổng nói đùa rồi, con gái thôi mà, nuông chiều một chút cũng là điều bình thường”



Ông thật sự càng ngày càng thích người con rể tương lai này, không nói việc còn trẻ đã thành công, lời nói hành động cũng vô cùng ổn trọng nội liễm, tướng mạo nói năng không giống người thường, biết tiến thối đúng độ, ngược lại cũng không tệ ” Lý tổng là trưởng bối, về sau cứ gọi Huy Thành là được, không cần phải quá xa lạ”



” Được được được” Người đàn ông trung niên liên tục đáp, càng híp mắt cười rộ lên, ông đã từng có mối hợp tác làm ăn với Hạ Huy Thành, biết anh là người đúng mực, bây giờ anh đã nói như vậy, xem ra coi như là đã ưng thuận mối dạm hỏi đến cửa này:” Tôi lớn tuổi hơn cậu, cũng phải chiếm chút lợi lộc của cậu chứ, bây giờ có thể trở thành người một nhà, cậu cũng phải chịu thiệt gọi một tiếng chú Vân Phong chứ nhỉ”



Chỗ nào là lớn tuổi, rõ ràng là một thế hệ người có vai vế cao hơn, Hạ Huy Thành ngược lại cũng không cảm thấy mình chịu thiệt, đồng ý rồi, đoàn người đi đến tiệm cơm năm sao trong trung tâm thành phố.



Còn Hạ Lan Châu cố gắng giữ vững không để cho bản thân rơi nước mắt, kiêu ngạo đi giày cao gót ra khỏi tập đoàn Hạ thị, lập tức lái xe về nhà.



Mẹ của Hạ Lan Châu đeo kính lão đọc báo, sau một đêm chịu sự đả kích từ việc bố của Hạ Lan Châu ra đi, người phụ nữ này cũng có tuổi rồi, bị đả kích sẽ già rất nhanh, mẹ của Hạ Lan Châu cũng không ngoại lệ.



Nhưng Hạ Lan Châu vừa về đến nhà đã quăng ví xách lên ghế salon, nhìn mẹ mình, viền mắt hồng hồng, bộ dáng lại mang theo vài phần phấn nộ:” Việc anh con muốn làm đám dạm hỏi, có phải mẹ cũng biết đúng không?”



Mẹ của Hạ Lan Châu nghe vậy sửng sốt ngây người, buông tờ báo trong tay ngẩng đầu nhìn cô, bên khóe mắt nhìn kỹ có thể nhìn thấy xuất hiện rất nhiều nết nhăn nho nhỏ:” Lan Châu, hôm nay con đi công ty hả?”






* Mọi người lại có thể cùng nhau lừa con!?”



Hạ Lan Châu không thể tin nổi nhìn mẹ mình, Hạ Huy Thành còn chưa tính, bà ấy cũng như thế, bản thân cô ở trong cái nhà này rốt cuộc là cái gì?



” Lan Châu, chúng ta cũng vì tốt cho con” Bên môi mẹ của Hạ Lan Châu lộ ra vẻ cay chát, việc Hạ Lan Châu nhảy lầu mấy năm trước đã kích động bà không nhỏ, bố của Hạ Lan Châu lại mất, nếu như Hạ Lan Châu lại xảy ra chuyện gì nữa thì ba biết sống sao?



Huống hồ, Hạ Huy Thành làm như vậy cũng là vị Hạ gia, dù sao nó cũng không thể ở vậy cả đời không kết hôn được? Đám dạm hỏi là việc duy nhất đạp cả đôi bên, bà có lý do gì đi phản đối?



* Vì tốt cho con? Vì tốt chỉ con nên lấy chuyện này ra lừa con? Con đến cùng có phải con ruột của mẹ hay không? Hạ Huy Thành có tài kiếm tiền cho Hạ gia nên trong mắt mẹ chỉ có anh ấy đúng không?” Hạ Lan Châu tức giận đến mất lý trí, lời khó nghe gì cũng nói ra hết.



Mẹ của Hạ Lan Châu mởto hai mắt, giống như đang nhìn một người xa lạ, Hạ Lan Châu trước đây rõ ràng là một đứa bé nghe lời hiểu chuyện mà? Ngoại trừ có lúc tùy hứng thì cũng không làm những việc xấu gì, nhưng bây giờ lại có thể nói ra những lời này.



Mẹ của Hạ Lan Châu lắc đầu, trong đôi mắt già nua cũng tràn đầy bi thương không chảy ra được:” Lan Châu? Con phải nói mẹ đến như vậy sao?”



Đây là đứa bé bà mang thai chín tháng mười ngày tự tay nuôi lớn đấy! Tại sao sẽ biến thành dạng này? Bà sắp không nhận ra cô rồi.



* Không phải sao?” Hạ Lan Châu cười nhạt:”



Lẽ nào chuyện này là con hiểu lầm mẹ hay sao?



Mẹ muốn nói mẹ không hùa theo Hạ Huy Thành cùng nhau lừa gạt con?”



Mẹ của Hạ Lan Châu võ bàn một cái, đứng lên, thở hồng hộc:” Ba con đã đi rồi, con còn muốn khiến cho mẹ tức đến chết đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK