Lâm Quân dần dân nhận ra rằng Lê Nhật Linh chỉ cần đứa bé thôi, không có ý cần đến anh.
“Anh là cha đứa bé, muốn có con thì không thể không có anh” Lâm Quân ôm cô lên, gắt gao.
trói chặt cô trong lòng một cách vô lại và bá đạo, Lê Nhật Linh không trả lời anh mà chỉ cười cười, nhưng nụ cười đó lại vô cùng mỉa mai Cô muốn có đứa bé thì phải có anh, nhưng năm đó anh để Lâm Thùy Vân sinh con thì lại không chịu trách nhiệm với Lâm Thùy Vân Chuyện này, ai mới nói rõ được đây.
Cô càng thản nhiên, càng không náo loạn, Lâm Quân càng hốt hoảng.
Nếu cô chất vất, cãi vã, ít nhất còn cho thấy cô quan tâm.
Nhưng dáng vẻ cô lúc này thờ như là nói cô muốn từ bỏ rồi…
“Nhật Linh, anh sẽ chăm sóc tốt cho em và con, em và con nhất định sẽ bình an vô sự.”
“Con em và em nhất định sẽ bình an vô sự.”
Lê Nhật Linh nhẹ giọng đọc theo.
Cô không còn gia đình nữa, từ nhỏ đã không có tình thương của cha mẹ, nhưng cô sẽ cho đứa con của mình tình yêu và hy vọng tốt nhất, cô vô.
cùng yêu con của mình Lê Nhật Linh đồng ý ở lại điều dưỡng thân thể, kể từ khi hạ quyết tâm, dường như chẳng có điều gì có thể kích thích đến cô nữa.
Lê Nhật Linh lúc này mới hiểu ra, trái tìm trở nên kiên cường rồi thì mới biết mạnh mẽ là thế nào Chỉ cần trái tim cô không dậy sóng vì người khác, cô sẽ không vì cảm thấy ngột ngạt mà làm tổn hại đến con cái của mình.
Lê Nhật Linh ngày càng yên tính, tựa hồ như một đầm nước vậy, nhưng thân thể của cô đang ngày càng hồi phục.
Không khí ở bệnh viện nói thế nào thì cũng không tốt bằng ở nhà, sau khi hỏi ý kiến bác sĩ, Lâm Quân vẫn là đưa Lê Nhật Linh về Phong Linh Đàm.
Ngày xuất viện, không ít các y tá trẻ mắt đỏ hoe, một là vì xúc động, một phần là vì ngưỡng nộ.
Bởi vì Lâm Quân lúc nào cũng ôm lấy Lê Nhật Linh, giống như hoàng tử bảo vể công chúa, ôm cô như bảo bối ra đến tận xe.
Ánh mắt ghen tị của những cô y tá rơi vào mắt Lê Nhật Linh thì biến thành nối thất vọng vô.
cùng tận Cô đưa tay vỗ vỗ trái tim đang đập đồn dập của mình, lại bình tĩnh như mọi khi.
Lê Minh Nguyệt cảm thấy mình làm công việc khác đều không tốt nên sau này dứt khoát làm người hầu cho xong.
Lúc mới đầu thì bị Hà Dĩ Phong thuê dọn dẹp.
nhà cửa lương cao, bây giờ lại bị Lâm Quân bắt đến nhà làm bảo mẫu.
Tuy nhiên cả hai người đều định giá lương cao ngất trời nên cô cũng không thiệt thòi.
Lê Minh Nguyệt rất hài lòng, nhưng lâu dần, cô lại nảy ra suy nghĩ những năm tháng học đại học dường như là họ uổng phí rồi, bởi vì làm thế nào cô cũng không chăm sóc Lê Nhật Linh thuận tiện được.
Mối quan hệ giữa người với người, thật là kì diệu.
Dù là tình yêu khác giới hay tình bạn đồng giới, có người cho dù có nỗ lực đến đâu cũng không thể duy trì được, mà có những người dường như chỉ cần một cái nhìn cùng một hai câu chào hỏi là đã thể mở lòng với nhau.
Những nỗ lực của Lê Minh Nguyệt cuối cùng.
cũng có thể nhìn thấy thành quả.
Bụng Lê Nhật Linh ngày một to lên, độ cong lồi ra càng ngày càng rõ.
Lâm Quân mỗi ngày đều dành một ít thời gian để ở bên cô nhưng Lê Nhật Linh vẫn quyết định ly hôn.
Lâm Quân thỉnh thoảng muốn sờ bụng cô, nhưng dường như cô đang trả thù, chỉ cần anh vừa đưa tay ra cô liền ngăn tay anh lại Lâu dần, Lâm Quân cũng quen với điều đó.
Trong lòng anh nghĩ, không thể chạm vào đứa bé cũng không sao, chỉ cần vẫn nhìn thấy, chạm được người mẹ là được.
Lâm Quân hít một hơi thật sâu, nén lại sự lo lắng bất an, bỏ xuống tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình đến gần cô.
Mỗi bữa ăn của Lê Nhật Linh đều được chuyên gia dinh dưỡng đặc biệt chuẩn bị, Lâm Quân xuống phòng bếp kiểm tra, lấy đĩa thức ăn từ tay người hầu đưa đi đến chỗ Lê Nhật Linh.