“Không phải, phiếu xét nghiệm này là do bệnh viện tự gửi tới” Lê Vân Hàng thở dài, ông tin tưởng hoàn toàn vào Hạ Linh, không hề nghỉ ngờ gì tính xác thực trong lời nói của Hạ Linh.
“Nhưng chú đã nói rồi, cho dù Nhật Linh không phải con gái của chú, chú cũng sẽ nhận con bé làm con nuôi, sẽ đối xử với Nhật Linh như con ruột của mình vậy” Lê Vân Hàng nhìn Lê Nhật Linh với ánh mắt tràn đầy đau khổ. Lâm Quân đã kể cho ông nghe hoàn cảnh xuất thân của Lê Nhật Linh, ngay từ ánh nhìn đầu tiên, ông đã rất có cảm tình với đứa nhỏ này, cũng rất xót thương cô.
Trải qua chuyện lần này của Lê Nhật Linh, hy vọng tìm được con gái lớn của ông lại càng yếu dần đi. Có thêm con gái nuôi, đối với ông ấy cũng coi như là được an ủi phần nào.
Lê Nhật Linh mím môi, nhẹ nhàng gật đầu, tất cả mọi người đều trầm xuống.
“Cha, chị gái đã đến nước Pháp lâu vậy rồi mà vẫn chưa đi chơi một bữa nào đàng hoàng, hay là chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo đi.”
“Cũng được” Lê Vân Hàng thở dài, đồng ý.
Nhưng mà Lê Nhật Linh lại lắc đầu mệt mỏi: “Mọi người cứ đi đi, con muốn yên tĩnh một mình chốc lát”
Từ tận sâu trong đáy lòng cô toát ra sự mệt mỏi và bất lực. Khả năng lớn nhất đã bị phủ định rồi, trong phút chốc, đầu óc cô rối loạn đến chết đi sống lại, thậm chí bây giờ cô cũng không biết tiếp theo phải làm sao bây giờ.
Lâm Quân đau lòng kéo tay Lê Nhật Linh qua, hôn lên: “Nhật Linh, ra ngoài dạo một vòng đi, em đừng lo lắng quá, chuyện của cha mẹ em, anh nhất định sẽ cử người tiếp tục tìm kiếm, cho dù chỉ còn một tia hy vọng thì chúng ta cũng sẽ không bỏ cuộc, được không?”
“Cảm ơn anh” Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân, có chút cảm động, nhưng trong lòng vẫn rất khổ sở: “Nhưng em muốn yên tĩnh một mình”
“Được, để hôm khác rồi chúng ta đi, anh đưa em đi nghỉ ngơi”
Lâm Quân không yên tâm khi để Lê Nhật Linh ở một mình, mở miệng nói.
“Không cần, em ở một mình là được rồi..” Lê Nhật Linh còn chưa kịp nói xong, quản gia đã bước vài hưa ông, công ty đã gặp vấn đề. Ông Jackson cho mời ông đến công ty một chuyết “Gặp vấn đề? Gặp vấn đề gì?”
“Ông Jackson không nói, nhưng nhìn ông ấy có vẻ rất lo “Xem ra hôm nay không có thời gian cùng mọi người ra ngoài chơi rồi” Lê Vân Hàng đưa ánh mắt hối lỗi nhìn về phía Hạ Linh và Lê Nhật Linh, rồi nói.
“Không sao đâu, cha, cha có việc bận thì cứ đi trước đi.”
Hạ Linh hiểu chuyện, nói.
Chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột, thật ra cô cũng cần bình tĩnh suy nghĩ lại xem, tờ kết quả xét nghiệm này cuối cùng là ở đâu ra?
Chú Jackson? Hay là một người thứ ba nào khác?
“Em thật sự không muốn anh ở cùng em sao?” Lâm Quân nhìn vào mắt Lê Nhật Linh, xác nhận lại lần nữa.
Lê Nhật Linh vẫn gật đầu, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó: “Công ty có chuyện, vậy anh và… cha cùng đến công ty đi”
LX bây giờ nhìn bề ngoài thì có vẻ sóng yên biển lặng, nhưng thật ra bên trong đã sấm chớp đùng đùng. Hôm nay Jackson đột nhiên tìm đến, chắc chắn là đã ủ mưu từ lâu. Tuy rằng Lê Nhật Linh không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô đã có cảm tình với Lê Vân Hàng, cô không hy vọng có chuyện gì xảy ra với ông ấy.
Nếu Lâm Quân đi cùng ông, bất kể là chuyện thương trường hay là chuyện gì khác, anh ấy cũng nhất định có thể giúp đỡ được.
“Được rồi, em ngoan ngoãn ở nhà nhé, đừng có chạy ra ngoài” Lâm Quân nói với Lê Nhật Linh.
“Cảm ơn” Lê Vân Hàng gật đầu với Lâm Quân. Lâm Quân quả thực không đơn giản, có thể giúp đỡ không ít, nhưng bây giờ, thực tế chứng minh Lê Nhật Linh không phải là con gái của ông, ông không có vai trò, càng không có lý do gì để yêu cầu Lâm Quân giúp đỡ.
Bây giờ Lê Nhật Linh đã chủ động nói ra, Lâm Quân cùng đồng ý không chút do dự, phải nói là khiến ông có chút cảm kích.
“Linh à, con chăm sóc chị cho tốt nhé.”
“Vâng ạ” Hạ Linh nghiêm túc gật đầu, không hề chiếu lệ, trong lòng cô bây giờ cảm thấy vô cùng áy náy với Lê Nhật Linh, nếu như có thể, cô sẽ đối xử với Lê Nhật Linh như chị ruột của mình.
“Vậy được, đợi chú thay quần áo rồi chúng ta cùng đi”