“Không phải, trong mắt chị em luôn là mặt trời nhỏ, chỉ là tạm thời bị mây đen che khuất nên không nhìn thấy mặt đất mà th: Trần Hi Tuấn nhìn Lê Nhật Linh, mặc dù bây giờ Lê Nhật Linh đã là chị gái của anh nhưng anh cảm thấy điều này khiến anh thoải mái hơn rất nhiều, nghe cô nói, trong lòng anh cảm thấy một loại ấm áp khác.
hẳn so với lúc trước thích cô.
“Chúng ta chỉ cần nói, mây đen mây đen mau biến đi! Mặt trời sẽ sớm trở lại!”
Lê Nhật Linh vừa hát vừa biểu diễn động tác tay, trêu chọc Trần Hi Tuấn như một đứa trẻ, rõ ràng cô đã thành công, Trần Hi Tuấn đã mỉm cười.
“Nhật Linh, không đúng, chị, cảm ơn chị”
Trần Hi Tuấn thản nhiên thừa nhận xưng hô này, cũng vào lúc này mới phát hiện cuộc sống sau này của mình cũng không tệ lắm, không thể tiếp tục yêu cô, nhưng cũng không mất đi quyền bảo vệ cô.
“Thôi, em trai tốt, sau này nếu có vấn đề gì đều có thể tìm chị nói chuyện, hiện tại chị có thể tạm thời là mặt trời nhỏ của em”
Lê Nhật Linh cười cười, nghịch ngợm làm một động tác tay, sau đó vỗ vai Trần Hi Tuấn.
“Nói chuyện gì vậy, sao nhìn vui thế!”
Ông chồng hay ghen Lâm Quân đã sớm chú ý tới tình hình bên này của Lê Nhật Linh, bây giờ thấy Lê Nhật Linh duỗi tay ra thì không nhịn được nữa mà đi qua.
Lâm Quân cau chặt mày, thật đúng là chỉ cần là Nhật Linh, thì thứ gì anh cũng ghen được.
“Đây là bí mật giữa tụi tôi!”
Trần Hi Tuấn nhìn bộ dáng nghiêm túc kia của Lâm Quân, nhớ lại hai ngày này anh đối chọi với mình, liền muốn chọc tức anh, Trần Hi Tuấn nâng ly lên nhướng mày với Lê Nhật Linh, Lê Nhật Linh cũng phối hợp cụng ly với “Đúng, đây là bí mật giữa hai chị em eml”
Lê Nhật Linh phụ họa gật gật đầu, chuẩn bị uống nước trái cây trong ly.
“Em không được uống rượu!”
Lâm Quân giật lấy cái ly trong tay Lê Nhật Linh, anh nhất thời tức giận mà xem nước trái cây trong ly của cô thành rượu cocktail.
Lúc anh cầm đi, Lê Nhật Linh và Trần Hi Tuấn đều “phụt’ một tiếng cười lên, Lâm Quân liếc đồ uống trong ly một cái, lại nhìn Lê Nhật Linh đang điên cuồng cười kia một cái.
Đột nhiên anh nhướng mày bước lên trước, đi qua người Lê Nhật Linh, đặt ly xuống, sau đó kề bên tai cô nhỏ giọng nói.
“Xem ra, tối qua em vẫn chưa đủ một, tối nay tiếp tục?”
Lê Nhật Linh bị dọa cho trừng lớn mắt, đẩy Lâm Quân ra, mặt đỏ rực lên.
“Lâm Quân, ai lại như anh chứ! Tôi vẫn còn ở bên cạnh đó, anh vậy mà lại nói ra những lời không hợp với thiếu nhi như vậy? Cũng không biết che giấu một chút”
Trần Hi Tuấn bất mãn chọc ngoáy, một bộ dáng ghét bỏ, sau đó ngồi xê ra phía bên cạnh, có loại ý tứ muốn vạch rõ giới hạn với Lâm Quân.
“Cậu? Cậu vẫn là thiếu nhi sao? Vả lại, bí mật giữa tôi và vợ tôi ai cho phép cậu nghe lén!”
Lâm Quân nhướng mày, cực kỳ đắc ý nhìn Trần Hi Tuấn, cứ như đang nói tôi chính là lưu manh, tôi lưu manh với vợ mình, cậu lo được chắc?
“Tôi nghe lén hồi nào, à, tôi hiểu rồi, anh đây là đang ghen nhỉ?”
Trần Hi Tuấn nhìn Lâm Quân, cười xấu xa, dường như cực kỳ vừa lòng với ý nghĩ của mình.
“Đồ quỷ ấu trĩ” Lê Nhật Linh xem hai người đấu võ mồm, trên mặt cô tràn đây khinh bỉ mà lắc lắc đầu.
“Anh mới không ấu trĩ”
Lâm Quân ghét bỏ mà chen chúc với Trần Hi Tuấn, tự mình ngồi vào giữa hai người họ.