Hà Dĩ Phong nói chắc như đỉnh đóng cột, trông cứ như đứa trẻ đã được sinh ra luôn rồi vậy.
“Lâm Quân nhà người ta không thèm để ý tới mấy cái đó đâu”
Lê Minh Nguyệt xem thường nhìn anh ta, Hà Dĩ Phong như thế này đúng thật là làm cho người khác không giận nổi.
“Vợ à, em nói như thế mất hứng chết được”
“Được rồi được rồi, em sai, là em sai được chưa, vậy anh nói đi, anh thích con gái hay là con trai?”
“Anh à, chỉ cần là em sinh cho anh, là con trai hay con gái anh đều thích cả”
Hà Dĩ Phong cười lộ ra hàm răng trắng như sứ, còn có mấy phần tình thương của cha.
“Số 1917 Y tá kêu lên khiến hai người xốc lại tinh thần, trong lòng thấp thỏm lo lắng đi đến trước cửa sổ nhận giấy xét nghiệm và kết quả siêu âm thai.
Hình siêu âm trắng đen lẫn lộn, nội dung giải thích toàn sử dụng thuật ngữ chuyên ngành, hoàn toàn không thể hiểu ý nghĩa.
“Hay là để bác sĩ xem đi!”
Lê Minh Nguyệt cười khúc khích, giật lấy giấy xét nghiệm từ trong tay Hà Dĩ Phong.
“Bác sĩ, đây là giấy xét nghiệm của cháu”
Lê Minh Nguyệt nhìn vị bác sĩ già đang cúi đầu làm việc, vì vui sướng mà giọng điệu cũng trở nên dịu dàng và lễ phép hơn.
Vị bác sĩ đó nhận lấy giấy xét nghiệm, đẩy đẩy gọng kính trên mũi.
“Chúc mừng hai cháu, cháu có thai rồi!”
Nghe được câu này, Hà Dĩ Phong kích động ôm lấy Lê Minh Nguyệt xoay một vòng, chuyện này xảy ra quá bất ngờ, quá vui mừng làm cho cuộc đời bình thường tẻ nhạt của anh ta có thêm một chút sắc màu.
“Khụ khụ, tôi còn chưa nói xong mà, hoocmon ketone của cháu quá thấp, dễ bị sinh non, đặc biệt bây giờ thai nhi đang ở thời kì đầu, càng phải chú ý hơn, phản ứng này của cháu chắc mới kéo dài không lâu đúng không”
“Vâng, cũng không tới một tháng ạ”
“Tờ xét nghiệm ra kết quả cũng như thế”
Bác sĩ gật gật đầu, Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt cũng vì vậy mà cũng bắt đầu hồi hộp cả lên.
“Hoocmon ketone không đủ hàm lượng, nhưng mà đến cuối thai kì chú ý chăm sóc, thời kì đầu không nên vận động mạnh quá, rồi sẽ dần dần được cải thiện thôi”
“Cảm ơn bác sĩ, bọn cháu sẽ chú ý.”
Mặc dù áp lực trong lòng không hề nhỏ, nhưng khi nghe bác sĩ nói như thế, Hà Dĩ Phong mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Vui sướng trên mặt lộ rõ không cách nào che giấu được, bất kể ra sao, anh ta cũng sẽ bảo vệ cho Lê Minh Nguyệt thật tốt, còn có đứa bé nữa, đây là con của bọn họ đó…
Nước Mỹ.
“Xong chuyện lần này rồi, mấy anh chuẩn bị tính thế nào?”
Trần Hi Tuấn đưa cho Lâm Quân một điếu thuốc, bản thân cũng tự châm một điếu lên.
“Trước mắt về lại Việt Nam cái đãt Bây giờ cha cậu bướng bỉnh cố chấp, chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi, hơn nữa Nhật Linh ở đó cũng cần tôi”
Lâm Quân cũng châm một điếu thuốc, nhả ra làn khói trắng, từ khi biết tin Lê Nhật Linh suýt chút nữa bị người khác ra tay ở bệnh viện thành phố Hà Nội thì cả ngày đứng ngồi không yên, hệt như trong đầu không có cách nào hoạt động bình thường trở lại được vậy.
Anh rất nhớ cô.
“Vậy tôi về cùng với anh, tôi cũng lâu rồi chưa gặp lại Nhật Linh”
Lâm Quân nhìn Trần Hi Tuấn, khói thuốc lá lượn lờ trong không khí, che đi cảm xúc thật của anh.
“Cậu muốn trốn tránh tình trạng cuộc sống lúc này thì về Việt Nam hít thở không khí chút đi!”