Lúc này Lê Nhật Linh mới hồi phục lại tỉnh thần, đi đến khu vực bán đồ dùng hàng ngày, chọn mua một vài nhu yếu phẩm cần thiết.
Nghĩ đến căn phòng bếp trống trải ở nhà, cô nhịn không được đi mua thêm một thêm vài vật dụng và nguyên liệu nấu ăn.
Đi mua sắm vốn là bản năng của phụ nữ, ban đầu Lê Nhật Linh nghĩ sẽ mua một số đồ dùng đơn giản, dù sao cũng không biết sẽ ở lại nơi đấy đến bao giờ.
Kết quả nhìn thấy những người xung quanh làm gì liền làm nấy, cứ vậy mà đẩy một xe hàng đầy đi mua sắm linh tinh.
Ngay lúc đang cân nhắc không biết nên chuyển nhiều đồ như này lên xe bằng cách nào, không biết ở đâu truyền ra tin tức ông chủ lớn Lâm Quân đưa bà xã tới hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt đời thường, quản lý siêu thị đã đợi sẵn ở quầy thanh toán, nói tối nay sẽ giúp đỡ mang đồ về.
Lâm Quân thờ ơ mở miệng: “Ngày mai tôi sẽ cho người tới lấy.”
“Vậy đêm nay dùng cái gì?” Lê Nhật Linh cảm thấy bối rối, tại sao mua xong rồi lại không mang về.
Anh khẽ liếc mắt nhìn sang cô: “Đêm nay đến nhà cô.”
…” Tại sao bỗng nhiên lại muốn đến nhà cô.
Sự im lặng không lên tiếng của cô khiến anh không hài lòng, anh nheo mắt lại: “Thế nào, cảm thấy không vui?”
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Vui, đương nhiên tôi rất vui.” Cô có thể cảm thấy không vui sao? Không, không thề.
Hơn nữa, như vậy cũng tốt, việc công ty thì cô cũng không hiểu lắm, cũng không biết mở miệng ra sao, nghĩ lại vẫn là cần đích thân cha tự mình nói với anh.
Suy cho cùng cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Lê Hải Thiên ở trước mặt cô hoàn toàn làm chủ, nhưng khi ở trước mặt Lâm Quân lại sợ hãi rụt rè, không dám nhiều lời.
Thấy Lê Nhật Linh trở về với Lâm Quân, Lê Hải Thiên lộ rõ nét vui mừng trên mặt, cười chào hỏi: “Con bé này, sao không báo trước với cha một tiếng lại trở về đột ngột như vậy.”
Lâm Quân thản nhiên mở miệng: “Là con đề nghị muốn về đây.”
“Ồ, hoá ra là như vậy.” Lê Hải Thiên không giấu nổi ý cười trên mặt.
Vào buổi tối hôm đó khi mà Lê Nhật Linh đi tìm Lâm Quân, Lâm Quân đã phân phó trợ lý tạm thời không thúc giục chuyện thu mua lại Lê Gia.
Đêm đó, Lê Hải Thiên biết con gái của mình cũng có chút tác dụng.
Chỉ có điều ông ta không ngờ tới, Lâm Quân có thể trở về với con gái ông, lại còn là chủ động muốn đưa về.
Liếc thoáng thấy dấu hôn đỏ mận trên cổ con gái, đoán chừng mối quan hệ của cô với Lâm Quân có thể nói là hoà hợp. Coi như tốn bao công sức ông bỏ ra đề gả con gái cho nhà họ Lâm cũng không uổng phí.
Nghe tiếng nói chuyện dưới nhà, Lê Nhã Tuyết từ trên tầng chạy xuống, nở nụ cười nhìn Lâm Quân, ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh rể.”
Lâm Quân vẫn trước sau như một, anh không ngầng đầu lên mà tiếp tục chơi đùa với những ngón tay của Lê Nhật Linh, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
Lúc này Lê Nhã Tuyết mới đề ý đến chị gái của mình ngồi bên cạnh, hai người ngồi trên ghế sofa, cô nép sát lồng ngực anh, dường như hai người hoàn toàn dính chặt.
Cô ta cắn môi không cam lòng, không phải nói quan hệ của chị gái và anh rề không tốt, sắp sửa ly hôn sao? Nhìn họ thân mật như vậy, giống như không thể tách rời.
Cha cô vẫn nói chuyện với Lâm Quân, vừa khách sáo lại nịnh hót, nghe nhàm chán vô cùng.
Lê Nhật Linh không muốn xen vào câu chuyện, cô cũng không biết phải nói gì, chỉ đơn giản ngồi cạnh Lâm Quân làm một bình hoa yên lặng.
Lâm Quân quả thực vừa lòng với biểu hiện ngoan ngoãn này của cô, ôm cô chặt hơn, giống như là khẳng định chủ quyền, hoặc còn có ý tứ nào khác…
Anh ôm quá chặt, cô bị giữ đến khó chịu nên lấy lý do làm đổ nước ra tay để lui vào phòng bếp.
Rời khỏi vòng tay anh, khả năng suy đoán của cô như quay trở lại, hôm nay Lâm Quân đưa cô trở về nhà, trước mặt cha cô lại bày ra bộ dạng gần gũi thân mật, anh không phải là người vô duyên vô cớ làm vậy, mà là muốn mượn cơ hội này nói cho cha cô biết anh có thể kiềm chế ảnh hưởng của cô đối với bản thân mình.
Một khi cô chọc giận anh, anh sẽ tạo áp lực cho gia đình cô, gây sức ép lên cha có.
Người đàn ông này thật sự quá nham hiểm rồi.