“Đã nhiều năm trôi qua rồi, cuối cùng cũng đã tìm được con bé!”
Lê Vân Hàng vừa nói vừa cầm lấy áo khoác với vẻ kích động, ông không ngờ rằng con gái ruột của mình đã ở bên cạnh mình lâu như vậy rồi. Đây có tính là trời xui đất khiến không?
“Ông thông gia, ông định làm gì thế?” Cha Lâm nhìn về phía Lê Vân Hàng với vẻ thắc mắc.
“Tôi phải đi bệnh viện thăm con gái!”
“Để con đưa cha Lâm Quân cũng đứng lên, anh nói với vẻ cảm thán, vậy thì Lê Minh Nguyệt chính là em gái ruột của Lê Nhật Linh rồi?
“Ừm Lê Vân Hàng gật nhẹ đầu.
“Á!”
Một con đường nào đó ở nước Mỹ, một chiếc xe gắn máy đi lướt qua Lâm Ảnh, ngay lúc đó, báo trong tay cô ta đổ hết xuống đất.
Lâm Ảnh định quay người mắng to lên thì thấy chiếc xe máy kia đã chạy xa rồi, chỉ đành giậm chân một cái rồi ngồi xuống nhặt báo lên.
“Ép Có một giọng nói vang lên từ sau lưng cô ta, Lâm Ảnh tưởng rằng người cưỡi xe gắn máy kia quay lại, đang định quay người mắng cho một trận.
Nhưng nào ngờ đâu lại thấy một gương mặt quen thuộc.
“Cảnh sát Allen, sao anh lại ở chỗ này?”
Lâm Ảnh vỗ vỗ bụi trên tạp chí rồi nhìn Allen, cô ta có chút không biết nên làm thế nào.
“Tôi đi tuần tra… còn cô, không phải cô đi về Việt Nam với Lâm Quân à? Sao cô lại ở chỗ này?”
Allen mặc bộ đồ đồng phục cảnh sát đẹp trai, nhưng không quá cứng nhắc, trong đôi mắt đẹp tràn ngập ý cười dịu dàng, anh ta nhìn về phía Lâm Ảnh với vẻ tò mò.
“Tôi bị anh ấy đuổi ra ngoài.”
Lâm Ảnh nói đến đây thì trong lòng cô ta ít nhiều có chút không vui, cô ta cúi mặt xuống, không muốn nói gì nữa.
“A, bị đuổi ra ngoài à? Lâm Quân không phải là người như thế mà nhỉ, có phải là cô làm chuyện gì khiến anh ta cảm thấy không vui rồi không?”
Allen đi theo.
“Ai nói, tôi chẳng làm sai cái gì cả. Chỉ là đàn ông chẳng phải là thứ gì tốt đẹp! Rõ ràng là do anh ta muốn tôi đi Hà Nội đóng giả Lê Nhật Linh, bây giờ lại đuổi tôi đi, sáng nắng chiều mưa”
Lâm Ảnh nhìn thoáng qua Allen đang đi theo mình.
Ầy, ai nói thế hả, tôi cũng không phải là người như vậy, ánh mắt của cô là có ý gì đây!”
“Xin lỗi cảnh sát Allen, tôi không phải nhằm vào anh! Tôi còn có chuyện, đi trước đây!”
Lâm Ảnh dừng bước, cô ta quay lại giải thích cho Allen với vẻ không kiên nhẫn. Cũng không phải là Allen làm gì khiến cho Lâm Ảnh không vui, chỉ là người đều có chút kỳ quái, không thích phơi bày sự nhếch nhác không tốt của mình ra trước mặt người khác.
Hết lần này tới lần khác, cứ mỗi lần Lâm Ảnh rất nhếch nhác là Allen lại xuất hiện. Từ khi Lâm Quân cứu cô ta ra khỏi sở cách sát, rồi tới bây giờ mình ngồi nhặt tạp chí dưới đất. Sự xuất hiện của Allen đã làm tổn thương lòng tự ái của Lâm Ảnh.
“Có chuyện gì thế?”
Allen hỏi, Lâm Ảnh giả vờ như không nghe thấy rồi cố gắng bước.
nhanh hơn.
Allen nhíu mày một cái, anh ta không đuổi theo nữa mà nói thầm: “Lúc tức giận cũng đáng yêu đấy chứ”
“Lê Minh Nguyệt, bác Lê tới này, nói là chuẩn bị cho em một sự bất ngời”
Hà Dĩ Phong nháy mắt rồi nhìn về phía Lê Vận Hành.