“Có, yên tâm, cảnh sát không dám lạm sát, nhưng hôm nay nếu không hoàn thành nhiệm vụ, ngài .James sẽ không tha cho chúng ta đâu!”
Tên cần đầu hét lên với đàn em.
“Vâng!”
Mệnh lệnh vừa đưa ra, mấy tên đàn em đang do dự lại nhanh chân đuổi theo, nhưng chưa được mấy bước thì đã dừng lại.
“AI Một tiếng kêu đau đớn vang lên, trước ngực ra nở một đoá hoa đỏ lớn, ngã ra đất.
“Đại ca, những tên cảnh sát này điên hả, sao lại ra tay với Robert?”
Mấy tên đàn em sợ hãi không dám tiến lên, không ngờ bên đối phương lại nổ súng với bên này thật, nhưng tên cầm đầu lại khác, tay cầm súng run run, bắn vào bên cảnh sát hai phát.
“Đúng đó, đại ca, Robert đã trúng đạn, chắc là không sống nổi nữa, những tên cảnh sát này đã giúp chúng ta rồi, đỡ phải gánh một mạng người. Bên cảnh sát chúng ta không nên chọc vào thì hơn, bớt được chuyện nào hay chuyện ấy!”
Một tên đàn em phụ hoạ.
“Được, rút thôi.”
Tên cầm đầu nhìn Robert đang nằm bất động trên đất, nhíu mày, cảm thấy có gì không đúng lắm, nhưng vẫn dẫn theo đám đàn em chạy theo hướng ngược lại.
€ó thể là ngộ thương, hoặc là tưởng Robert là người bên chúng.
“Hừ!”
Hà Dĩ Phong hừ một tiếng, buông kính viễn vọng trong tay ra, xuống lầu, đi ra bến đò.
“Đại ca, đại ca!”
Mấy người đàn ông tháo bỏ quần áo cảnh sát trên người mình ra.
“Ừm, làm tốt lắm!”
Hà Dĩ Phong hài lòng nhìn họ một cái, đi lên vỗ vai một người đứng trong đó bên cạnh mình, đi sang phía Robert, mấy người giả cảnh sát cũng đi theo.
“Bây giờ ông ta thế nào rồi?”
Hà Dĩ Phong dùng ngón tay sờ chất dịch trước ngực Robert, miết ngón tay.
“Túi máu giả giấu dưới quần áo ông ta là máu gà, chắc là bây giờ ông ta đang giả vờ ngất, còn về việc tại sao không tỉnh thì chắc là chúng tôi đã đánh giá thấp sức mạnh của khẩu súng này, thêm việc tên này ẻo lả quá, dễ bị sợ hãi, không biết sao lại có gan ra tay với LXI”
Một tên đàn em đứng sau, nhìn Robert trên đất, nói.
“Được rồi, mấy người các cậu đều là những người tôi tin tưởng, ông †a giao cho các cậu bảo vệ đó, nhưng quan trọng nhất là không được người của James biết ông ta còn sống”
Hà Dĩ Phong đứng dậy dặn dò, sắc mặt nghiêm túc, rất có phong thái lãnh đạo.
“Vâng, chúng tôi biết rồi, đại ca cứ yên tâm đi”
“Xong chuyện chưa?”
James liếc mắt nhìn đàn em trước mặt.
“Vâng, đã làm theo lời dặn của ông, chúng tôi truy đuổi Robert đến bến đò, không biết có phải do bị lộ tin hay không, chúng tôi gặp cảnh sát ở đó, còn nổ súng!”
Tên đàn em trước mặt chính là tên cầm đầu đã ra lệnh cho đám đàn em chạy đuổi theo Robert.
“Nói vào trọng điểm!”
James lạnh lùng ngắt lời.
“Vâng, đám cảnh sát đó công kích sang bên chúng tôi rất dữ, không biết có phải tại trời tối quá không, chúng đã ngộ thương Robert, Robert bị trúng đạn, chết tại chỗ”