Lâm Quân cũng mỉm cười, nhưng nụ cười của anh lại rất miễn cưỡng, trong đó có quá nhiều cảm xúc phức tạp, ngay sau đó chiếc xe liền phóng đi.
Trong phòng khách trống rỗng, Lê Vân Hàng châm một điếu thuốc, tâm tư lại tiếp tục quay cuồng. Sau cuộc điện thoại với Lâm Quân nói ra hết bí mật tân sâu trong lòng, lúc này ông ấy cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, giống như một giai điệu buồn, còn có cảm giác âm thanh ngân nga văng vắng mãi trong tâm trí không thôi.
“Cha, sao cha lại ngồi đây một mình mà không về phòng nghỉ ngơi vậy”
Hạ Linh trở lại, nhìn thấy ông vẫn đang trên ghế sô pha liền bước tới hỏi.
“Không sao, cha ngồi một lát rồi đi ngủ.’Ông ấy không nhìn Hạ Linh mà chỉ tiếp tục hút điếu thuốc trong tay.
“Cha, cha có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói khàn đặc của Lê Vân Hàng, Hạ Linh vội vàng ngồi xuống bên cạnh ông.
“Không sao đâu, Linh à, vài ngày nữa cha sẽ rời khỏi đây, mọi chuyện trong nhà giao cho con rồi. Con nhớ phải tự chăm sóc mình cho thật tốt đấy”
Ông dập điếu thuốc, mỉm cười nhìn Hạ Linh, vuốt nhẹ mái tóc cô ấy rồi lẳng lặng đi lên tầng.
Điều này khiến cô cảm thấy khó hiểu.
Lúc này, không khí trong phòng làm việc của .James có chút ngột ngạt.
“Cậu lập tức trở về nước tìm cách giết chết Lê Nhật Linh cho tôi.”
Minh ngước mắt lên nhìn James, mặc dù những năm qua đi theo ông ta đã làm qua vô số chuyện phi pháp nhưng trước giờ chưa từng giết người.
“Giết chết Lê Nhật Linh ư2”
Ánh mắt anh ta nhìn .James có chút kinh hãi, rõ ràng là anh ta không muốn làm như vậy.
“Sao? Không dám ư?”
James nheo mắt nhìn Minh. Không ngờ Lâm Quân lại dám đem người thân thích nhất với ông ta ra để chống lại mình, khiến quan hệ cha con rạn nứt, vậy thì tại sao ông ta lại không thể động đến người mà anh yêu, hơn nữa c còn là con gái của Lê Vân Hàng, hừ.
“Cái này…”
Minh có chút khó xử nhưng cũng không dám từ chối, dù sao thủ đoạn của James như thế nào anh ta không phải không biết, nếu như không giết được Lê Nhật Linh thì bây giờ anh ta phải chịu hình phạt. Bởi vì ông ta từng nói rằng không muốn nuôi những kẻ vô dụng.
Thấy Minh do dự, James liền cười nói.
“Tôi biết cậu có tình cảm với Trần Tẩm. Nếu cậu có thể xử lý tốt chuyện này, tôi sẽ suy nghĩ chuyện giữa cậu và con bé.”
Minh nhìn James, trong đôi mắt anh ta chợt hiện lên một tia sáng.
Việc anh ta thích Trần Tẩm là thật, không thể phủ nhận rằng sau khi nhìn thấy cô ấy ở quán bar ngày hôm đó, anh ta đã có cảm tình với cô.
Nhưng thứ tình cảm này luôn được anh ta giấu kín trong lòng vì biết giữa mình và Trần Tẩm có một khoảng cách rất lớn, cho nên trước giờ chưa bao giờ dám bộc lộ tâm sự của bản thân mà chỉ giữ cho riêng mình, làm sao mà James lại biết được.
Đột nhiên trong lòng một trận ớn lạnh, trước mặt .James anh ta cảm thấy mình giống như không còn bí mật nào nữa, hoàn toàn bị đối phương nhìn thấu.
Nếu là người bình thường thì không thể nào nắm bắt được những cảm xúc vụn vặt này của anh ta, nhưng .James không phải người bình thường. Ông ta đã quen biết tiếp xúc với vô số loại người nên nhìn mọi thứ rất chuẩn, tất nhiên ông ta cũng biết được suy nghĩ của Minh lúc này là gì nhưng không nói toẹt ra mà tiếp tục dụ dỗ lôi kéo anh ta. Mặc dù việc dùng Trần Tẩm làm mồi nhử không nằm trong dự định ban đầu nhưng chỉ cần ông ta có thể kiểm soát được đại cục thì việc Trần Tẩm và Minh có liên quan hay không là do ông ta quyết định.