Trên mặt Lâm Quân xuất hiện một tia lo lắng, mặc dù trong lòng anh vô số lần nói có thể, nhưng mà khoảnh khắc này, anh vẫn có hoài nghỉ “Có lẽ vì hoàn cảnh, người và chuyện quen thuộc kích thích cô ấy”
“Thật sao?” Lâm Quân mấp máy môi.
“Lâm Quân, chừng nào thì gan cậu trở nên bé như vậy? Nếu tôi là cậu thì bây giờ sẽ không ngồi chờ chết, cho dù là bây giờ bên cạnh cô ấy có người khác thì cũng sẽ cướp cô ấy về, chứ nói gì đến việc mất trí nhớ, với cả nếu mất trí nhớ thì tương tự với việc cô ấy đã mất đi hết cả, tất cả mọi thứ đều phải làm lại từ đầu, lúc này cô ấy càng cần có người yêu mình, không phải sao?”
“Biết rồi, cậu kích động như vậy làm gì?”
Lâm Quân cười khúc khích, mấy năm này cũng may có Hà Dĩ Phong luôn ở cạnh an ủi, mới khiến anh có thể vượt qua.
“Không phải là bị cậu làm cho bực mình hay sao?”
“Được rồi, là lỗi của tôi! Đúng rồi, có một vấn đề muốn hỏi cậu, cậu biết Lam Tịch không?”
“Lam Tịch? Không rõ lắm, có điều, tôi cũng có biết nhà họ Lam ở Hà Nội.”
“Cậu nói là người đứng đầu phía sau của Coler?2”
“Đúng vậy, có điều tôi biết chủ tịch của bọn họ, không phải là Lam Tịch, cậu nói xem người mà cậu nói có phải người nhà bọn họ.
không? Đúng rồi, nghe nói ông ta có một đứa con trai, rất khiêm tốn, vừa tốt nghiệp được một, hai năm, không biết có phải người mà cậu muốn tìm không”
Lâm Quân giật mình, anh không hề nghĩ tới, có điều nếu như Lam Tịch thật sự có quan hệ với Coler, Nhật Linh cũng nói quan hệ của hai người không tệ, vậy vì sao Nhật Linh lại không được trọng dụng, chẳng lẽ anh †a cũng giống như mấy người trong giới kinh doanh mà anh đã nghĩ trước đớ?
Như vậy thì tâm địa của thâm sâu khó lường quá.
“Như vậy xem ra, tôi phải đi gặp gỡ anh ta rồi Lâm Quân nhếch miệng cười.
“Cái gì, anh ta trêu vào cậu à?”
Lâm Quân không trả lời anh ta, trực tiếp cúp máy. Hà Dĩ Phong nhìn màn hình điện thoại chửi một hồi, đúng là đồ không có lương tâm.
“Alo, trợ lý Lưu, lập tức gửi cho tôi phương thức liên lạc với chủ tịch của Coler, tốt nhất là tìm cả phương thức liên lạc của một người nữa gửi cho tôi luôn.”
“Ai vậy ạ?”
“Giám đốc Lam, vừa rồi có người hẹn gặp”
Trong phòng làm việc cấp cao, một chàng trai trẻ tuổi dáng dấp thanh tú, tay cầm bút chì, sửa lại bản thiết kế thời trang gần nhất.
Khác với các nhân viên cấp cao khác, anh không mặc đồng phục, mà mặc một áo dài bằng len, nhìn qua vô cùng ấm áp dễ chịu, đôi mắt đều chăm chỉ nhìn bản vẽ, cẩn thận từng li từng tí.
“Là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị, Lâm Quân”
Nghe trợ lý nói đến cái tên, anh hơi chấn động một chút, bỏ bút chì xuống nhìn trợ lý một cái, không nói gì, cảm xúc trong mắt có hơi phức tạp.
“Chủ tịch nói thế lực của Lâm Quân ở Hà Nội rất mạnh, nếu như có thể hợp tác với anh ta thì có lợi cho sự phát triển của Coler, cho nên anh cần phải đi”
“Tôi biết Lam Tịch xoay bút chì, nửa mặt bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, nửa còn lại chìm vào bóng tối.
Nhìn có vẻ hơi cô đơn.
Mình và Lâm Quân chưa từng gặp nhau, lần này hẹn trong lòng anh đương nhiên cũng có dự cảm.