Chương 716: Bữa cơm tình yêu
Bộ sưu tập Christina, số lượng phát hành mỗi một quý đều hạn chế. Nhiều tiền cũng khó mua được, nhưng đây gần như là bản thiết kế hoàn chỉnh từ khi bắt đầu cho đến về sau của cô.
Trên bức tường bên cạnh dán bản thiết kế mà cô từng tiện tay vẽ khi ở nhà Khi đó ở Phong Linh Đàm, cả ngày cô đều bận túi bụi, nhưng thỉnh thoảng vẫn ngẫu nhiên cầm bút lên. Không ngờ thế mà Lâm Quân lại góp nhặt lại, mỗi một bức đều nghiêm túc vuốt thẳng từng góc.
Hốc mắt của Lê Nhật Linh có chút ửng đỏ.
Mấy thứ này Lâm Quân chưa từng nói với cô, tình cảm mà Lâm Quân đối với cô, rốt cuộc là còn có bao nhiêu thứ mà cô không biết nữa?
Nhưng cô lại đột nhiên nhớ đến, hình như Lâm Quân đã từng nói với cô răng phòng làm việc đã được chuyển tới tầng 27 rồi.
Lê Nhật Linh hơi dụi mắt mình, thở ra một hơi thật sâu, đi vào thang máy một lần nữa.
Lúc Lâm Quân nhìn thấy Lê Nhật Linh đến thì có chút kinh ngạc, nhưng trong ánh mắt vẫn giấu không được mà hiện lên vẻ vui mừng.
Lê Nhật Linh giơ hộp cơm trong tay lên, vẻ mặt kiêu ngạo: “Em chỉ là sợ anh đến phát bệnh đau dạ dày mà thôi.”
“Anh biết vợ anh là tốt nhất mà, còn đưa cơm †ình yêu cho anh nữa”
Xem ảnh 1
“Chân của em khỏi rồi hả? Sao lại bắt đầu chạy lung tung khắp nơi rồï?” Lâm Quân nhíu mày, đột nhiên nhớ tới chuyện này, anh có chút không vui “Hôm nạy tốt hơn nhiều rồi, có thể đi đường bình thường được rồi” Lê Nhật Linh vội vã trả lời, sợ Lâm Quân mất hứng.
“Thật sao? Có nhanh như vậy không?” Lâm Quân híp híp mắt.
“Đúng vậy, phần lớn là nhờ vào thuốc thần kỳ mà tối hôm qua anh bôi cho em đó? Lê Nhật Linh khen anh.
Thật ra lúc cô ra ngoài làm gì còn nghĩ đến chân của mình, tuy cảm thấy hơi đau, nhưng miễn cưỡng vẫn có thế chịu được, cũng không cảm thấy có cái chuyện lớn gì cả.
Lâm Quân lại tiến lên ôm chặt lấy cô, hận không thế dụi cô vào trong ngực mình. Anh không ngờ cô lại đột nhiên chạy tới công ty, huống chỉ chân của cô còn chưa có khỏi hẳn, nói không cảm động vui vẻ, đó là gi: “Làm sao thế? Cảm thấy cưới được em là cưới đúng người rồi hả?” Lê Nhật Linh nhịn không được mà trở nên kiêu ngạo. Cô nhướn mày, có chút vui vẻ.
‘Vậy mà Lâm Quân cũng phối hợp với Lê Nhật Linh gật đầu: “Đúng vậy, kiếp trước anh thật sự là không biết tu được phúc gì mới cưới được em”
Vừa nói, tay còn không an phận mà lưồn vào trong quần áo của Lê Nhật Linh, vết chai trên bàn tay to cấn thận dạo chơi qua lại, vuốt ve vòng eo bóng loáng nhẫn mịn của cô.
Lê Nhật Linh lại trực tiếp lấy tay của Lâm Quân ra: “Đừng lộn xộn, ăn cơm đi.”
“Ồ; Lâm Quân có chút ủy khuất, Lê Nhật Linh thật sự là rất tàn nhắn. Không được ăn thịt thì thôi đi, thế mà ngay cả uống ngụm canh mà cô cũng không cho.
Lê Nhật Linh nhìn bộ dáng của anh mà không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười. Đàn ông đều có một chút tính trẻ con, nhưng sao bây giờ Lâm Quân lại càng sống lại càng thụt lùi rồi vậy?
Làm sao Lâm Quân đoán được Lê Nhật Linh đang suy nghĩ cái gì, anh vui vẻ mở hộp cơn ra “Chậc chậc” hai câu rồi không khách khí mà bắt đầu ăn.
Anh quả thật là đói bụng rồi, bận đến ngay cả cơm trưa cũng đều chưa ăn.
Lê Nhật Linh mỉm cười ngồi ở một bên nhìn bộ dạng anh ăn như hổ đói, anh hơi rũ mắt, trên khuôn mặt anh tuấn bức người lộ ra ý cười đầy thỏa mãn.
Lê Nhật Linh suy nghĩ, cảm thấy mình giống như có ảo giác như vừa mới biết yêu vậy.
Người đàn ông trước mặt là bạn trai của cô, không phải là Chủ tịch tập đoàn Lâm thị gì đó, anh chỉ là một đứa trẻ lớn có chút tính trẻ con mà thôi.