Nhưng mà bé con trong bụng vần yên lặng không có một chút động tác nào.
Lê Nhật Linh nhìn anh, cho đến khi anh thất vọng ngồi thẳng người dị lần đề cục cưng xuất hiện thai máy, sau này nhất định sẽ không bỏ lỡ bất cứ giai đoạn phát triển nào của con cả, anh sẽ ở bên em và cục cưng”
Lúc này cô mới di chuyến cơ thể, trong mắt đầy lãnh đạm. Thật ra có hay không cũng không sao cả: “Có một số việc không thể nào cưỡng cầu”
Lâm Quân rất thương tâm, Lê Nhật Linh còn đặc biệt bình tĩnh rắc muối lên miệng vết thương của anh: “Nếu anh thật sự muốn ở bên con thì đi đến chỗ Lâm Niệm Sơ đi, cái anh thật sự bỏ qua chính là quá trình lớn lên của Lâm Niệm Sơ đấy”
“Nhật Linh, em còn muốn anh nói bao nhiêu lần em mới có thể hiểu, Lâm Niệm Sơ không quan trọng” Trong lòng anh tràn đầy phiền muộn.
Lê Nhật Linh cười lạnh lùng Nếu không quan trọng vậy thì tạo sao phải để con cô mạo hiểm tính mạng đi kiểm tra độ phù hợp? Có lẽ, cái quan trọng là mẹ của đứa bé đúng không?
Chỉ là một cái vết sẹo tương tự có thể chuyển dời đến trên người mình Cô không khỏi vươn tay sờ sau gáy, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào da thịt, khiến cô vội rụt lại như bị điện giật Lâm Quân không rõ vì sao Lê Nhật Linh luôn luôn ôn nhu rộng lượng bỗng nhiên trở nên không chịu nói lý như hiện giờ.
Anh biết chuyện Lâm Niệm Sơ là do anh không đúng.
Nhưng anh cũng đã giải thích mấy lần rồi, chỉ là cho dù anh nói như thế nào, bọn họ cũng vẫn không thèm để ý đến anh, thậm chí đến nói chuyện thôi cũng lười nói với anh.
Buổi tối mỗi ngày, Lâm Quân luôn ôm cô đi ngủ, cô cũng không giấy dụa, rõ ràng tựa vào bên người anh, thế nhưng lại khiến người ta có cảm giác xa xôi vô cùng, Văn luôn là cùng giường nhưng lại khác mộng Lâm Quân cũng muốn gần gũi với cô hơn, cho dù anh buông tất cả kiêu ngạo tự tôn, hạ thấp bản thân đi lấy lòng cô, cô cũng vẫn thờ ơ với anh.
Vừa phải đối phó với hai ông cụ nhà họ Phạm và họ Lâm, vừa phải dỗ dành Lê Nhật Linh, chuyện công ty còn không thể lơi lỏng. Anh phải khống chế được ba phía, nhưng vẫn tập trung vào cô và con, thế nhưng mặc kệ anh làm thế nào, Lê Nhật Linh cũng chưa từng tươi cười với anh dù chỉ một lần.
Cô còn lạnh lùng hơn khối băng, ít nhất khối băng còn có thể hòa tan nhờ nhiệt độ.
Nhưng cô lại giống như đá cứng, hoàn toàn không có một chút dao động.
Lâm Quân đã hao hết kiên nhẫn, vừa lúc đang vào giai đoạn quan trọng của chuyện với tác với nước M, anh cũng không còn tâm tư đi dỗ cô.
Cô muốn thế nào thì cứ làm thế ấy đi Mà từ sau khi Lâm Quân không để tâm đến cô nữa, cơ thể Lê Nhật Linh lại khôi phục tốt hơn cả trước kia.
Có Lê Minh Nguyện ở bên cạnh, cuộc sống của cô lại trôi qua bình đạm như vậy, không ảnh hưởng đến hai bé trong bụng, cô không cần phải nhốt mình trong vòng tự do nho nhỏ nữa Cô thực sự rất muốn có thể bảo vệ được hai bé con trong bụng, những động tác nào có ích cho bé con, cô đều sẽ làm hết.
Khi cơ thể Lê Nhật Linh hoàn toàn ổn định, cô cố ý đi báo danh lớp học dưỡng thai.
ởi vì cô muốn làm một người mẹ tốt, không.
muốn lúc hai con sinh ra mà cô lại luống cuống.
†ay chân không biết xử lý như thế nào.
Lâm Quân muốn mời người về nhà dạy cô, nhưng Lê Nhật Linh lại từ chối, cô nói: “Em đã sống như con chim nhốt trong lồng rồi, en muốn để con trai cũng phải giống như em, từ nhỏ đã không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài.”
Lớp học dưỡng thai có rất nhiều bà bầu cùng đến học, náo nhiệt lại ấm áp.
Cô muốn cảm thụ cảm giác ấm áp như vậy chứ không muốn mỗi ngày đều đối mặt với phòng ở trống rỗng.
Khi nghe câu trả lời như vậy, Lâm Quân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Anh cười khẽ ra tiếng, nụ cười thật châm chọc: “Tùy em vậy”
Anh là sợ cô ra ngoài sẽ mệt mỏi, nhưng cô lại có vô số cách để xuyên tạc ý tứ của anh.