Một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng, điện thoại cạch một tiếng rơi xuống đất, đầu đau như muốn nứt ra, cô ôm đầu đau khổ ngồi xổm trên đất, dường như người phụ nữ trong ảnh chính là mình.
“Nhật Linh, Nhật Linh, em không sao chứ?”
Lâm Quân vén chăn nhảy xuống giường ôm lấy cô.
“Tôi không phải Nhật Linh, tôi là Ly Mạch!”
Đầu đau khiến cô giấy dụa trong vòng tay của Lâm Quân, trong đầu hiện lên từng đoạn ký ức ngắn không rõ ràng, tra tấn khiến nước mắt cô cũng chảy ra.
“Được rồi, được rồi, anh gọi em là Ly Mạch!”
Nhìn cô đau khổ như vậy, Lâm Quân phối hợp gật nhẹ đầu, lệ nóng dâng lên quanh mắt! Lâm Quân ôm chặt lấy anh, bởi vì không có mặc áo nên nhiệt độ cực nóng trên người bao phủ lấy cô.
Cảm giác ấm áp và an toàn khiến cho người phụ nữ trong lòng bĩnh tĩnh lại.
“Cảm ơn!”
€ô thở ra một hơi xụi lơ tựa vào trong lòng Lâm Quân, cơn đau đầu vừa rồi làm tiêu hao đi tất cả sức lực của cô.
“Sao em lại như vậy?”
Nhìn cô bình tĩnh lại, Lâm Quân cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Anh bị cảm còn chưa khỏi, vẫn nên nằm xuống trước đi, đừng hành hạ mình”
“Ừm”
Lâm Quân gật đầu, đúng là cảm giác choáng váng vẫn còn chưa hết, mấy năm nay anh vẫn luôn cắm đầu vào công việc để khiến mình bận rộn, quên đi nỗi đau khi Nhật Linh không ở bên, cho nên rất ít vận động, sức khỏe đương nhiên chẳng ra sao cả.
“Tôi cũng không biết vì sao lại như vậy, thường xuyên bị đau đầu, chắc là có liên quan tới việc tôi bị mất trí, anh biết không, chính là sau khi tỉnh dậy, cái gì cũng không nhớ, xung quanh không có một ai quen biết, cảm giác giống như bị từ bỏ, có điều may mà gặp được Lam Tịch đưa tôi tới chỗ này”
Trên mặt Lê Nhật Linh lộ ra nụ cười hiếm có, làm cho Lâm Quân có chút ghen ghét.
Em bị vứt bỏ khi nào, anh vẫn luôn tìm em.
“Lam Tịch là ai?” Lâm Quân nghe được cái tên này thì không khỏi nhíu mày, lo lắng nhìn về phía Lê Nhật Linh, dường như sợ rằng những năm nà cô đã có người khác ở bên.
“Anh ấy hả, là du học sinh Việt Nam ở Thái Lan, ở Hà Nội, hai chúng tôi quen biết nhau ở Thái Lan, chính anh ấy đã đưa tôi về Việt Nam, lúc ấy tôi chẳng có gì cả, còn phải nhờ cậy vào anh ấy”
“Thái Lan? Em bị mất trí nhớ ở Thái Lan?”
Cưỡng chế lại sự ghen tuông trong lòng, Lâm Quân bắt lấy trọng điểm mà hỏi.
“Hẳn là vậy, sao thế?” Lê Nhật Linh hoang mang nhìn Lâm Quân.
Đôi con ngươi đen như mực của Lâm Quân nhìn cô, dường như muốn nhìn thấy cả con người cô, Nhật Linh, cô ấy chính là Nhật Linh của mình.
€ô chớp mắt, bị anh nhìn như vậy thì có chút xấu hổ.
“Đúng khéo, tôi cũng rất kinh ngạc là có người giống tôi như vậy.
Nếu tôi là anh, tôi cũng sẽ coi mình là vợ của anh” Lê Nhật Linh cười ha ha.
“Em hiểu ý anh mà, cần gì phải nói như vậy”
“Anh này, tôi thật sự không phải người mà anh muốn tìm.”
Cô lại phản bác.