Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

” Bất luận là như thế nào, việc dạm hỏi này, con sẽ không đồng ý” Hạ Lan Châu hơi kiếm lại chút lý trí, nét mặt lạnh lùng như cũ, cầm túi xách của mình xong lập tức quay đầu đi thẳng ra khỏi nhà Hạ gia.



Mẹ của Hạ Lan Châu run lấy bấy, nhìn về phía bóng lưng của cô hét lớn: Hạ Lan Châu! Con quay lại cho mẹ!”



Hét lớn còn không xong đã không chịu nổi ôm ngực khuya xuống đất.



“Phu nhân! Phu nhân!” Quản gia đứng bên cạnh vội đỡ lấy mẹ của Hạ Lan Châu, tay chân luống cuống lấy từ trong ngăn kéo mấy viên thuốc cho mẹ của Hạ Lan Châu uống, bộ ngực bà lúc này mới bình ốn lại Lê Minh Nguyệt ngồi trong nhà hàng với Hà Dĩ Phong, chán đến chết chờ bố mẹ của Lê Minh Nguyệt, cũng không biết hai người nghĩ cái gì, lại không đi bệnh viện gấp, lại muốn đến nhà của Lê Minh Nguyệt ở trong thành phố A.



Lê Minh Nguyệt sao có thế đế bố mẹ biết cô đang ở chung với Hà Dĩ Phong được, mặc dù đã kết hôn Hà Dĩ Phong cũng không phải do cô gọi đến, chính là Hà Dĩ Phong mặt dày mày dạn đuổi theo tới, chuyện này cũng phải dựa vào Hà Dĩ Phong, cô cũng không có biện pháo, cuối cùng đành phải để Hà Dĩ Phong theo cùng.






Bỏ đi, thế nào trong gia đình cũng đã thúc dục cô kết hơn, dáng dấp Hà Dĩ Phong cũng không tồi, tính thế nào thì cô cũng không thua thiệt.



Cửa của phòng ăn là cửa xoay trong suốt, một cặp vợ chồng ăn mặc quê mùa đàng bị bảo an ngăn lại, một người cao lớn có khuôn mặt gian xảo đang đứng trước mặt bọn họ cãi nhau với bảo an, Lê Minh Nguyệt đột nhiên liếc mắt một cái, sững sờ cả người, anh trai cô không phải nói đang làm việc ở chỗ khác sao?



Hà Dĩ Phong liếc khóe mắt đã phát hiện ra động tác của Lê Minh Nguyệt, nhíu mày, đầu tiên đứng dậy đi tới.



Lê Minh Nguyệt mới phản ứng kịp, cũng vội vã đi theo.



Bảo an đã đẩy người đàn ông kia ra:” Đi đi đi, nhìn cái đã biết đám người mấy người không phải loại người có thể đến đây ăn cơm rồi” phúc hậu khác, bị lời nói của bảo an nói đến mức mặt đỏ lên, lại đột nhiên nhìn thấy Lê Minh Nguyệt, nhanh chóng đưa tay chỉ về vào Lê Minh Nguyệt, bộ dáng lắp bắp lại có mấy phần kiêu hãnh:” Thấy chưa, đó chính là con gái tôi”



Bảo an nhìn về phía kia một cái, nhanh chóng lui lại hại bước, rất cung kính cúi đầu, mà người phụ nữ nhìn thấy dáng vẻ của người bảo an như vậy, vô cùng kinh ngạc xong cũng có sức mạnh, kiêu hãnh đứng thẳng sống lưng.



Trong lòng mỹ mãn vô cùng, không nghĩ được.



Lê Minh Nguyệt lại có thể sống được rất tốt ở thành phố A như vậy.






Còn nhân viên an ninh kia căn bản lại không dám nhìn Lê Minh Nguyệt, ngược lại lại cúi chào Hà Dĩ Phong một cái:” Hà tổng”



Hà Dĩ Phong gật đầu: Có chuyện gì xảy ra?”



* Tôi nhìn bộ dáng của họ, không dám để bọn họ đi vào, sợ quấy rầy người khác ăn cơm”“



” Ừ, là người tôi quen biết, để bọn họ đi vào đi” Hà Dĩ Phong cũng không có ý làm khó dễ người bảo an này, đây là chức vụ của anh, anh cũng không phải người không biết phân biệt tốt xấu.



Trái lại Lê Dương anh trai Lê Minh Nguyệt bất mãn:” Thế nào có thể bỏ qua như vậy! Anh ta đây đang khinh thường người nhà quê như chúng tôi.”



Hà Dĩ Phong hài hước nhìn Lê Dương, cái tính cách này của anh ta rất giống Lê Minh Nguyệt, không chịu nổi bản thân có chút ủy khuất, rất có cốt khí * Vậy anh định làm như thế nào?”



* Nói như thế nào thì nói cũng phải bồi thường cho chúng tôi ít tiền, các anh nói lời thì được ích gì? Cái gì tỉnh thần nhỉ? Đúng rồi! Tiền bồi thường tổn thất tỉnh thần!” Lê Dương đập vào lòng bàn tay, một bộ dáng bừng tĩnh đại ngộ.



Hà Dĩ Phong không nén được giận, còn tưởng anh ta và Lê Minh Nguyệt giống nhau, có cốt khí, Lê Minh Nguyệt nhiều lắm do bất mãn và ủy khuất, tranh luận với người khác, thế nhưng người trước mắt e rằng đang tính rút tiền trong khe chứ!?



Lê Minh Nguyệt cũng nhanh tay kéo Lê Dương sang một bên, trừng mắt liếc anh ta một cái: Anhl”



Lê Dương miên cưỡng ngậm miệng lại, Lê Minh Nguyệt chỉ có thể mím môi xin lỗi Hà Dĩ Phong” Xin lỗi, mang thêm phiền toái cho anh.”



“Nói gì thế?” Hà Dĩ Phong thân mật xoa xoa đầu Lê Minh Nguyệt, vốn là động tác theo thói quen, trong mắt mẹ của Lê Minh Nguyệt lại thay đổi mùi vị, ánh mắt sáng lên. Dương Dương nói quả nhiên không sai, Lê Minh Nguyệt bây giờ đã chòi lên cành cao rồi nha?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK