“Mời anh ta vào”
Cho dù anh vì Lê Vân Hàng mà đến thì đã sao? Anh không có chứng cứ, chính lão chỉ cần không thừa nhận thì anh cũng chẳng làm khó được lão ta. Trong tay Jackson lại còn nắm được điểm yếu của Lâm Quân, mặc cho anh như thế nào thì cũng không dám càn rỡ.
Lâm Quân và Bùi Anh Thư nhìn nhau một cái, hiển nhiên không có vì chút nhạc đệm tối qua mà cảm thấy xấu hổ, đối với bọn họ mà nói mấy chuyện này đã thành chuyện gặp nhiều mà quen rồi.
“Mời anh vào.”
“Cảm ơn”
Anh gật đầu, vòng qua cô ta bước vào phòng làm việc của Jackson.
“Ồ, anh Lâm Quân sáng sớm tinh mơ đã đến công ty tôi không biết là vì việc gì?”
Cửa phòng làm việc vừa mở ra, lão cáo già Jackson đã lập tức đổi sang một khuôn mặt tươi cười, lão ta dựa vào ghế làm việc nhìn Lâm Quân.
Bộ dạng lá mặt lá trái này thật khiến người ta khó chịu.
“Tôi mang theo một chút đồ mà Phó chủ tịch Jackson có hứng thú tới đây”
Dáng vẻ ngoài cười trong không cười của Lâm Quân làm cho lòng Jackson hơi chấn động một chút. Ánh mắt lão ta chuyển từ trên mặt Lâm Quân xuống tay anh.
Chẳng lẽ đám ngu ngốc kia tối qua không xử lý sạch sẽ, Lê ‘Vân Hàng đã để lại thứ gì làm chuẩn bị hay sao?
Nhưng lão ta vẫn giả vờ bình tĩnh. Nếu Lâm Quân này đã tìm đến chính mình, cho dù trong tay anh có chứng cứ phạm tội của lão ta thì cũng vẫn có cơ hội cứu vãn.
“Anh Quân, mời ngồi”
Lâm Quân cũng không thèm khách sáo, anh vững vàng ngồi trên chiếc ghế đối diện với lão ta.
“Người ngay thẳng không nói lời quanh co vòng vèo, tôi muốn dùng nó để đổi lấy thuốc giải cho Nhật Linh”
Anh giơ tay ném tài liệu trong tay mình cho Jackson.
dackson nghỉ ngờ lật tài liệu ra xem, con mắt lão ta lập tức không còn vẻ bày mưu tính kế của ban nãy nữa.
Lão ta nghĩ rằng mình nhìn lầm rồi nên lại dùng sức lật tiếp qua phần nội dung phía sau. Phần văn kiện này lão ta vẫn một mực để ở công ty, ngoại trừ lão ta ra thì không có ai biết cả.
“Sao anh lại lấy được nó?”
Ánh mắt thâm trầm mà kinh ngạc của lão ta làm cho tảng đá trong lòng Lâm Quân rơi xuống, xem ra đối với lão ta mà nói thì phần văn kiện này vô cùng quan trọng.
“Ngài Jackson không cần biết văn kiện được lấy từ đâu ra đâu, cho dù ông có muốn biết thì tôi cũng sẽ không nói cho ông. Điều quan trọng nhất bây giờ là, tôi muốn dùng phần văn kiện này đổi lấy thuốc giải cho vợ tôi, nếu không không cần qua ngày mai tội lỗi của ông sẽ trở thành đề tài nóng trên trang đầu các trang báo ở thành phố Marseille của nước Pháp này đấy, mà ông cuối cùng cũng sẽ phải trả cái giá thật lớn vì những tội lỗi của mình”
Lâm Quân nhìn người trước mặt, anh thực sự không muốn có quá nhiều dây dưa với lão ta.
“Anh uy hiếp tôi? Anh không sợ vợ anh trúng độc mà mất mạng sao?”
Jackson đứng lên, hai tay chống bàn, tay cầm văn kiện trên mặt bàn rung lên dữ dội, dùng ánh mắt thâm độc nhìn Lâm Quân.
“Ông thử xeml”
Lâm Quân không cam lòng yếu thế, đứng lên đối mặt với lão ta.
“Phó chủ tịch Jackson chớ quên mục đích cuối cùng mà ông hạ độc vợ tôi là vì cái gì. Tôi chỉ muốn cứu vợ mình thôi, đứng trên lập trường là một người làm ăn, ông tuyệt đối không nên để bản thân chịu tổn thất”
Lâm Quân nhả ra từng câu từng chữ rõ ràng, khí thế hoàn toàn không thua Jackson.
“Anh đứng trên địa bàn của tôi để làm giao dịch với tôi, anh không sợ tôi trực tiếp cầm tù anh sao?”
Lầm Quân cười, dáng vẻ giống như là trong lòng đã có tính toán sẵn. Đối phó với lão cáo già như Jackson, anh sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch đến mức đó sao?
“Làm ăn với Phó chủ tịch Jackson, tôi đương nhiên là phải để lại chút vốn riêng rồi. Trước 12 giờ mà còn chưa thấy tôi trở về, bạn của tôi khắc cầm văn kiện đến đồn cảnh sát và các tòa soạn báo.”
Lâm Quân giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ anh đang đeo.
Thần sắc của Jackson dần dần dịu xuống, rất nhanh đã đổi thành khuôn mặt tươi cười giả tạo, giống như là thái độ thù địch vừa rồi chưa từng xảy ra.
Lâm Quân này cũng thật khó đối phó, quả nhiên anh đã một lời nói toạc ra những suy tính trong lòng lão ta. Bản thân lão ta hạ độc Lê Nhật Linh chẳng qua cũng là vì muốn không chế được con sư tử đực này, làm tấm đệm cho sự bành trướng lợi ích của bản thân.
Nhưng bây giờ cậu ta đã động đến gốc rễ của bản thân, đi ngược lại với mục đích ban đầu của bản thân hiển nhiên là điều mà lão ta không mong muốn.