Lâm Ảnh đứng lên, nếu không phải tay đang có còng, thì chắc cô ta đã nhào lên muốn giết James, đều tại ông ta, ông ta khiến cuộc sống của cô ta thành ra nông nỗi này, cô ta muốn giết James hơn bất cứ ai.
Nói những thứ này ra quả thực rất đau lòng, khó khăn lắm mới nhịn nỗi đau, lấy dũng khí nói ra nhưng lại không có lực sát thương với đối phương, chuyện này không ai chấp nhận được.
“Yên lặng nào”
Cảnh sát Allen đè vai Lâm Ảnh xuống, giờ cô ta mới ngồi yên.
“Được, được, được lắm”
James không tức giận, bắt đầu võ tay, Lâm Ảnh và dI đồng thời nhìn ông ta, sắc mặt khó hiểu.
“Được cái gì?”
Cảnh sát Allen hỏi.
“Ồ, cảnh sát Allen đừng hiểu nhầm! Ý tôi là nếu cô Lâm Ảnh đây không phạm tội gì thì có thể làm diễn viên được đó, đến lúc đó không có tiền thì tìm tôi, tôi tài trợ, bồi dưỡng cô, chắc chắn cô có thể bước vào giới showbiz.”
James chỉ Lâm Ảnh, sau khi nghiêm túc, lại cợt nhả.
“Ông nói ban nãy Lâm Ảnh chỉ diễn thôi? Những chuyện này đều không liên quan tới ông?”
Allen để chiếc bút trên tay xuống, nghiêm túc nhìn ông ta.
“Cốt truyện đặc sắc, còn cho tôi diễn vai phản diện chính nữa”
James tiếp tục chặc lưỡi tán đồng, dường như thừa nhận những điều này đều do ông ta làm, mím môi, nhưng lại tiếp tục nói chuyện ban nãy: “Nhưng những chuyện này không liên quan gì tới tôi cả, cô có bằng chứng gì nói tôi thế, không có chứng cứ thì là vu khống, tôi có thể cáo buộc cô ra toà.”
Ánh mắt ông ta vừa từ dịu dàng giả tạo đột nhiên trở nên sắc lẹm, cả người toát ra sự uy hiếp.
“Ông!”
Lâm Ảnh động đậy, muốn vùng khỏi sự áp chế của hai cảnh sát, nhưng không thành công, chỉ có thể nghiến răng nhìn .James.
“Ông James, đừng hiểu lầm, lần này mời ông tới đây là hỏi chì bình thường, mong ông phối hợp với chúng tôi hoàn thành công vi: Cảnh sát Allen nhìn Lâm Ảnh, ra hiệu bảo cô đừng làm bừa, sau đó giải thích với James.
“Ồ, đương nhiên tôi phải nể mặt cảnh sát chứ”
“Ông James, ban nãy ông nói không quen chúng tôi, cô Lâm Ảnh, nhưng tại sao cô Lâm Ảnh lại chắc chắn rằng do ông chỉ thị cô ấy?”
“Cái này tôi không biết, mấy năm này người vu oan lắm lắm, đặc biệt là những người có tiền tài danh vọng như tôi, dễ bị người ta nhắm vào, là chủ tịch tập đoàn James, người biết tên tôi ngoài kia cũng không hiếm, còn về việc lại sao cô ta lại chắc chản là tôi thì tôi chịu, mong cảnh sát tra rõ, minh oan cho tôi”
“Đây là chuyện đương nhiên, chúng tôi sẽ không đổ oan người tốt, nhưng chúng tôi tuyệt đối cũng sẽ không tha cho người xấu”
Allen nhìn James.
“Cảnh sát Allen làm việc công bằng, tôi rất yên tâm, vậy thì phiền ngài rồi”
James giả bộ, nói, khiến trong lòng Lâm Ảnh thấy bưồn nôn, nếu không phải sợ rắc rối, giờ cô ta chỉ muốn xông lên cắn James hai phát.
“Đương nhiên!”
“Vậy cảnh sát, tôi xin về trước”
Allen chưa kịp nói gì, James đã đứng dậy.
Lâm Ảnh thấy thả James đi dễ dàng thế thì hơi sốt ruột.