Hà Dĩ Phong cười cười, vỗ vai Lâm Quân, lại hất hất Trần Hi Tuấn, nghênh ngang ngồi giữa hai người họ.
“Tôi nói chứ cậu làm gì vậy?”
Lâm Quân ghét bỏ mà liếc anh ta một cái.
“Tôi là chúa giải hòa đó nha!” Một tay Hà Dĩ Phong đặt lên vai Lâm Quân, một tay vác lên vai Trần Hi Tuấn, lười nhác dựa vào.
“Ai thèm!”
Lâm Quân khinh thường nhún nhún vai, Trần Hi Tuấn thì ngược lại chỉ cười không nói gì.
“Được rồi, không đùa nữa, nói chuyện chính với tôi đi! Tôi nghe nói Hi Tuấn gọi Nhật Linh là chị rồi, chuyến đi nước Mỹ lần này của hai người, tôi rốt cuộc đã bỏ qua bao nhiêu chuyện!”
Hà Dĩ Phong đột nhiên nghiêm túc lên, nhìn Trần Hi Tuấn lại nhìn Lâm Quân.
“Đúng vậy, rốt cuộc là chuyện gì?”
Chủ đề này cũng thành công thu hút sự chú ý của Lê Minh Nguyệt.
Cô ấy duõi thẳng cổ chờ nghe giải thích.
“Chuyện này nói ra thì dài!”
Trần Hi Tuấn chậm rãi nhả ra vài chữ, vừa nhắc đến chuyện này cậu liền nhịn không được tức giận, cái lời nguyền “hãy cho tất cả những người yêu nhau trên thế gian này đều là anh chị em ruột của nhaư, rốt cuộc là do ai phát minh ra thế? Linh dữ vậy?
“Nói ra thì dài, vậy nói ngắn thôi!”
Hà Dĩ Phong không hiểu rõ mọi chuyện mà cườ Nhưng Lâm Quân lại nhìn Trân Hi Tuấn một cái, Trần Hi Tuấn nhìn vào mắt anh, gật gật đầu lên.
Loại chuyện này dù sao cũng giấu không nổi, cũng không cần thiết phải giấu, Hà Dĩ Phong bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ biết, không bằng bây giờ nói ra, để trong lòng mọi người có nắm chắc trước.
“Chuyến đi nước Mỹ lần này đúng là có rất nhiều chuyện quan trọng bị phát hiện! Phát hiện lớn nhất, chính là mẹ của Nhật Linh thật ra chính là mẹ của Hi Tuấn và Hi Lam. Năm đó ba và Chiêm Nhi là anh em..”
Lâm Quân tỉ mỉ kể lại chuyện đã xảy ra ở Mỹ, mấy người bọn họ đều như bị cuốn vào, nghe rất nghiêm túc, ngay cả Trần Hi Tuấn cho dù đã sớm biết được tất cả, nhưng vẫn đắm chìm trong câu chuyện Lâm Quân kể, cảm giác bản thân như một người ngoài cuộc, tất cả những điều này đều không liên quan tới mình.
“Cái này cũng đủ hot đấy, người anh em đây cảm thấy cuộc tình của người đời trước đều có thể viết thành một cuốn sách rồi”
Hà Dĩ Phong cảm thán, nâng ly lên, ba người ăn ý cụng một cái, dường như tất cả cảm xúc đều bỏ hết vào ly.
Lê Minh Nguyệt lại nhịn không được hỏi một câu: “Sách gì?”
“Cuộc gặp gỡ máu chó giữa tôi và chị tôi?”
Mấy người đều không nhịn được cười lên.
“Điều ngoài ý muốn trong cuộc sống thật nhiều!”
Lê Minh Nguyệt không hổ là cung song ngư trời sinh, nghe được câu chuyện Lâm Quân, dáng vẻ cô cảm khái cho Trần Hi Tuấn thật đúng là đáng yêu.
“Không sao, đều đã trôi qua rồi.
Lê Nhật Linh võ vỗ Lê Minh Nguyệt, nhìn ba người bọn họ, bàn tay đưa đẩy của vận mệnh trước giờ vẫn luôn dập dờn vô định như vậy, bản thân cô, Trần Hi Tuấn, người cha còn sống, hoặc là Chiêm Nhi, bọn họ đều là người trong cuộc.
Bị quá nhiều nguyên nhân buộc chung vào nhau, đã định trước cả đời này day dưa không dứt.