Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1210





Trong lòng anh thấp thoáng có một cảm giác, có lẽ là hy vọng khiến cho anh có một loại cảm giác, có thể Lê Nhật Linh ở đây.





Anh không muốn từ bỏ hy vọng, nỗi đau trong lòng Lâm Quân trở nên mãnh liệt khác thường, anh dừng lại, từ từ bước tới gần khe hở giữa hai tảng đá, nước đã tràn vào một nửa, một cô gái nằm ở bên trong, nước ngập hết một nửa người cô, đôi mắt cô nhắm nghiền, máu chảy ra ở đầu đã khô lại, khuôn mặt cô cũng bị cành cây che lấp, trông rất đáng thương.





“Nhật LinhI”





Giọng nói của Lâm Quân run rẩy, lớp đất mềm khiến cho anh ngã xuống dưới nước, anh không quan tâm mà bò lồm cồm về phía trước, ôm lấy người mà mình thương yêu vào trong lòng.





Anh thử xem cô còn thở không, may mà vẫn còn hô hấp, chỉ là cơ thể của Nhật Linh lạnh cóng, e rằng nếu cứ như vậy thì sẽ lành ít dữ nhiều Lâm Quân cởi áo khoác của mình ra, ôm chặt lấy cô, sau đó vất vả bế cô ra khỏi khe đá.





“Nhật Linh, Nhật Linh!”





Lâm Quân vỗ khuôn mặt Lê Nhật Linh, nhưng không nhận lại được.





bất kì phản ứng nào.





Cả người cô lạnh toát, nếu không phải là có hơi thở yếu ớt, thì cô không khác gì một người chết.





Trong lòng của Lâm Quân rất lo lắng “Xin lỗi, anh đến muộn rồi, xin lỗi”





Lâm Quân ôm chặt lấy Lê Nhật Linh, hy vọng có thể cho cơ thể của cô thêm một chút hơi ấm, anh sợ, anh thật sự rất sợ.





“Lâm Quân, Lâm Quân…”





Mấy phút sau, trên đầu vang lên tiếng nói của Trần Hi Lam.





Thang dây được thả xuống, mấy người đàn ông nhanh chóng nhảy xuống, muốn giúp Lâm Quân đưa Lê Nhật Linh lên máy bay.





Còn Lâm Quân nắm chặt lấy Lê Nhật Linh không buông, đây là mất ¡ lại tìm được, anh rất quyến luyến.





“Để tôi tự làm”





Anh lạnh lùng nói, theo lí mà nói giày vò một hồi như vậy, chắc anh đã sức cùng lực kiệt, nhưng anh cũng không biết sức lực ở đâu ra, anh nghiến răng một cái, một tay ôm lấy Lê Nhật Linh, một tay trèo lên thang dây “tâm Quân!”





Trần Hi Lam kéo Lâm Quân, có chút buồn.





Hai bác sĩ vội vàng chạy tới đó, cấp cứu cho Lê Nhật Linh.





“Chẳng phải tôi bảo anh trở về sao?”





Đôi mắt của Lâm Quân liếc nhìn Lê Nhật Linh, tay cũng do nguyên nhân là bác sĩ, nên mới miễn cưỡng buông ra.





“KHông biết là vì sao, mà vừa rồi tôi cảm thấy, nhất định anh sẽ tìm thấy Lê Nhật Linh, bác sĩ nói anh trai tôi là do mệt mỏi quá độ, lại cộng thêm xương bị gấy, trở về nghỉ ngơi một lát là sẽ khỏe lại, nhưng tình hình của Lê Nhật Linh chắc chắn sẽ không tốt hơn anh trai tôi là bao, cho nên tôi đã đưa bác sĩ tới đây, dù sao thì đây cũng là bởi vì..”





Trần Hi Lam vẫn chưa nói xong, thì đã bị Lâm Quân ngắt “Xin lỗi, tôi thật lòng xin lỗi cô vì chuyện xảy ra buổi sáng, hiện giờ tôi rất không thích nhà họ Trần mấy người, bởi vì những tổn thương mà bố cô gây ra cho Lê Nhật Linh, nhưng tôi biết những thứ này đều không liên quan tới cô. Thân là một người đàn ông, tôi không nên so đo với cô” Lâm Quân nói, dường như sau khi tìm thấy Lê Nhật Linh tâm trạng của anh đã trở nên hòa nhã hơn rất nhiều.





“Ừm, cảm ơn anh vì đã hiểu cho tôi”





Trần Hi Lam gật đầu, trong lòng chua xót, bố cô vẫn không buông bỏ chuyện này, rõ ràng không phải là người xấu gì, ngược lại cô và người mà Trần Hi Tuấn thân cận nhất, lại chính là người chị cùng mẹ khác cha của cô.





Càng huống hồ, ân oán giữa họ cả một đời, tại sao lại cứ phải lôi cô vào chứ, Trần Hi Lam lắc đầu, khổ sở cười.





Cũng may là lần này có thể tìm thấy Trần Hi Tuấn và Lê Nhật Linh, điều động ra nhiều người như vậy, nói đơn giản thì là đơn giản, mà nói khó thì quả thực cũng là khó.





Nếu như không tìm thấy Lê Nhật Linh, thì sau khi về nước cô thực sự không biết phải đối diện với bố như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK