Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói cho người nhà họ Lê; sau này còn dám gọi Lê Nhật Linh tới lần nữa, tôi sẽ lập tức biến tập đoàn nhà họ Lê thành bọt biển.”



“Vâng!”



“Lâm Quân! Anh dựa vàø cái gì mà làm như vậy!



Hôm nay em chủ động trở về, không có bất kỳ ai gọi em về cả”



Lâm Quân lạnh lẽo cứng rắn nhìn cô, ánh mắt chứa đầy tức giận: “Nhưng em trở về cũng bởi vì người nhà họ Lê, tâm trạng bị ảnh hường. Anh không nhìn quá trình bắt đầu, anh chỉ xem kết quả.”



“Anh thật quá đáng” Đó cũng là người nhà của cô, mặc dù bố và em gái bụng dạ khó lường, nhưng còn mẹ thì sao?



Chẳng lẽ tư cách trờ về thăm mẹ cô cũng không có sao? Lâm Quân đây là đang mạnh mẽ chia cách mối quan hệ giữa cô và nhà họ Lê.



Khúc mắc trong lòng Lê Nhật Linh càng sâu: “Anh sợ em về nhà họ Lê như vậy, có phải có việc gạt em không?”






Nếu như trong lòng thằng thắng vô tư, vốn không.



cần không cho mình trờ về. Hay là Lê Nhã Tuyết không hề nói dối, anh và Nhã Tuyết thật sự có gì đó, cho nên mới nổi trận lôi đình, cố gắng giấu đầu hờ đuôi.



“Nói cho cùng, con mẹ nó em vẫn hoài nghỉ Lê Nhã Tuyết mang thai con của anh.”



Lâm Quân tức giận, nhưng anh không thể nồi giận với Lê Nhật Linh.



Âm thanh anh đấm vào cửa vào cửa váng bên tai cô, sức mạnh tay anh đấm xuống rất lớn, cửa “ong ong” chấn động, ngay cả tâm trí của Lê Nhật Linh cũng run rầy theo.



Sức mạnh lớn như vậy, tay anh đau biết bao nhiêu.



“Anh không sao chứ, em xem một chút, có đau không? Có bị thương tới gân cốt không?” Lê Nhật Linh phản ứng lại, lập tức kéo tay anh, muốn kiểm tra vết thương.



Nhưng anh lại hờ hững rút tay ra, lạnh lùng nhìn cô một cái: “Nếu không tin tường anh thì không cần thể hiện ra bộ dáng này khiến anh hiều lầm.”



“Lâm Quân…”



Kéo cô từ trên cửa ra, Lâm Quân trực tiếp rời khỏi nhà này.



Mặc kệ Lê Nhật Linh sau lưng gọi anh thế nào thì anh cũng không quay đầu lại.



Lê Nhật Linh bất lực dựa vào vách tường, cơ thể.



từ từ trượt xuống đất.



Cô cuộn mình thành một đoàn, đôi tay bao quanh chính mình.



Lâm Quân, Lê Nhã Tuyết… Tất cả dồn dập hỗn loạn trong đậu cô,khiến cô cực kỳ hỗn loạn.






Điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô sỡ sờ, nắm trong lòng bàn tay: “Alô?”



Giọng nói của Lê Hải Thiên hơi hoang mang, giọng điệu nói chuyện hết sức lo sợ mà cô chưa từng nghe.



thấy trước đây: “Nhật Linh à, ba mẹ và Nhã Tuyết có lỗi với con, chúng ta cũng không lo lắng đến cảm nhận của con, con yên tâm, sau này sẽ không có nữa. Con và tổng giám đốc Lâm nụ rõ với nhau đi, sau này nếu đứa bé Nhã Tuyết kia còn dám nói lung tung, ba sẽ là người đầu tiên dạy dỗ nó.”



Hẳn là lời bảo ban của Lâm Quân đã truyền đến nhà họ Lê, cô hít một hơi thật sâu “ừ” một tiếng.



Nhận được sự đồng ý của cô, lúc này Lê Hải Thiên mới lo lắng cúp điện thoại.



Cô luôn cảm thấy Lâm Quân muốn nhốt cô ở trong.



một thế giới chỉ có anh, cho nên mới muốn chia cách mình với tất cả người xung quanh.



Có lẽ con của Lê Nhã Tuyết thật sự không phải của anh, nhưng cách làm như thế của anh cũng đủ khiến cô khó có thể chịu đứng.



Cô không phải động vật càng Không phải món đồ chơi, cuộc đời cô nên dó chính cô kiểm soát, mà không phải bời vì những lời nói bay bồng đầu tiên của anh đã bị sắp đặt vào quỹ đạo.



Phương thức như thế, cô tuyệt đối không chấp.



nhận.



Lâm Quân rời khỏi cũng tốt, đúng lúc cô có thể một mình yên tĩnh một chút, sắp xếp dòng suy nghĩ.



Một tiếng sau.



“Reng reng reng reng…” Chuông cửa vang lên.



Lê Nhật Linh mỡ cửa, lại phát hiện là anh trai giao thức ăn nhanh.



“Có phải anh đi nhầm chỗ không, tôi không có đặt thức ăn nhanh.”



“Không sai đâu, có người sợ cô ờ nhà ngột ngạt nên đặt cho cô chút bánh ngọt.”



Anh trai giao thức ăn nhanh nhét toàn bộ món hàng ôm trong ngực vào ngực của Lê Nhật Linh, cũng không để cô ký nhận đã trực tiếp rời khỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK