“Cha, con đã khỏi bệnh hoàn toàn rồi. Bây giờ con đã có thể nhảy nhót bình thường trở lại, cha đừng lo lắng quá” Lê Nhật Linh cười cười, đứng dậy đi tới trước mặt Lê Vân Hàng, xoay người một vòng: “Cha nhìn xem, không phải con vẫn khỏe mạnh đây sao?”
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt” Nhìn thấy thân thể con gái đã bình phục, Lê Vân Hàng mới cảm thấy yên tâm.
Suy cho cùng, lần này Nhật Linh bị thương cũng là do ông gây ra.
Nếu không phải vì ông bồi dưỡng Jackson, thậm chí còn vô cùng tin tưởng hắn ra, thì đã không phát sinh nhiều rắc rối như vậy.
“Cha, những chuyện này đều đã qua cả rồi, cha đừng nghĩ nhiều nữa, những việc đó không liên quan gì đến cha cả” Lê Nhật Linh chỉ nhìn thoáng qua đã hiểu Lê Vân Hàng đang nghĩ gì, nhưng cô thật sự không trách Lê Vân Hàng.
“Nói cho cùng đều là lỗi của cha, Jackson ra tay với con hẳn là vì mối quan hệ với .James, dù không có bằng chứng xác thực, nhưng cha tin rằng ông ta nhất định là có liên quan. Là chính cha đã hại con, Nhật Linh”
Tất cả ngọn nguồn đều là từ ông mà bắt đầu, làm sao ông có thể không tự trách?
“Cha, Nhật Linh nói đúng, chuyện này không liên quan đến cha, cha không cần tự trách” Lâm Quân không nói quá nhiều, dù sao Trần Hi Tuấn vẫn đang ngồi ngay bàn ăn, cũng không muốn làm phiền quá nhiều.
Trần Hi Tuấn không nghĩ nhiều như thế, cha mình là người thế nào.
anh rất rõ ràng, việc Nhật Linh bị thương chính anh cũng cho rằng việc đó có liên quan đến cha mình, Lê Vân Hàng cho rằng như thế cũng là chuyện đương nhiên.
“Ông thông gia này, ông cứ nói những lời này, không phải là đang trách chúng tôi chăm sóc Nhật Linh không tốt hay sao? Cứ tính như vậy, cả nhà chúng ta đều có lỗi” Cha Lâm cười ha ha một tiếng, làm hạ bớt bầu không khí trầm xuống: “Cho nên chuyện này không trách ai cả.
Huống chỉ, đời người luôn cứ phải có lúc thăng lúc trầm, chỉ cần Nhật Linh bây giờ đã không sao, vậy thì những thứ khác không còn quan trọng nữa”
“Là tôi quá cố chấp, ông thông gia nói thật có lý” Lê Vân Hàng nhìn ánh mắt dịu dàng của mọi người, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, đã lâu không cảm nhận được cảm giác ấm áp này, đột nhiên lại có hơi không muốn quay trở về Pháp.
“Nếu không ăn nữa thức ăn sẽ nguội mất, mừng Nhật Linh xuất viện, cũng hoan nghênh ông thông gia đến nhà, cả nhà nâng ly lên uống một ly nhé, thế nào?” Hoàng Ánh nói xong liền là người đầu tiên nâng ly, ra hiệu mọi người cùng nhau nâng chén chúc mừng.
Không thể không nói cách làm của Hoàng Ánh thật sự rất hay, lập tức đã điều chỉnh được không khí uể oải của bàn ăn. Chỉ một lúc sau, cả nhà họ Lâm lại tràn ngập tiếng cười.
“Nhật Linh, em không được uống rượu!” Ngay lúc mọi người đang vui vẻ ăn uống, Lâm Quân vừa liếc mắt liền nhìn thấy Lê Nhật Linh nâng ly rượu lên, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt trầm xuống.
Lê Nhật Linh bị dọa cho một trận, nhanh chóng đặt ly rượu xuống, ngượng ngùng cười nói: “Em chỉ là cầm nhầm thôi, cầm nhầm thôi mà”
“Thật sao?” Lâm Quân nghỉ ngờ liếc nhìn cô.
“Đương nhiên em biết thân thể mình chỉ vừa mới khỏe lại, không được uống rượu, cái thường thức này em vẫn biết mà, anh không tin em sao?” Lê Nhật Linh cầm nhầm thật, cô vốn không thích uống rượu, vậy làm sao có thể cố ý tìm đến rượu vào lúc này?
“Vậy anh miễn cưỡng tin em một lần” Lâm Quân cười hôn Lê Nhật Linh trước mặt mọi người, lập tức truyền đến tiếng cười của các bậc phụ huynh.
Sau khi ăn tối, bởi vì mấy người Lê Vân Hàng bay cả ngày quá mệt mỏi, liền tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.
Vợ chồng Lâm Quân cũng trở về phòng, nhưng Lâm Quân bay cả một quãng đường dài lại không vội nghỉ ngơi. Vừa bước vào cửa, anh liền nhanh chóng đóng cửa lại, luồn bàn tay to lên eo Lê Nhật Linh rồi ôm cô vào lòng.
Trong một thoáng ngửi thấy mùi thơm của ngọc mềm trong ngực, khóe miệng Lâm Quân bất giác nhếch lên có hơi quyến rũ, giọng nói trầm ấm gợi cảm thì thầm vào tai Lê Nhật Linh: “Vợ ơi”