“Ừm, cô đừng hiểu lầm, đây là ý của cha cô.”
Bắt gặp ánh mắt kì lạ của Trần Hi Lam, Minh vội vã giải thích.
“Anh nghe theo lệnh của cha tôi nên anh mới tới đây?”
Trần Hi Lam tiếp tục nhìn anh, trong mắt có tia dò xét.
“Vâng”
“Anh gạt tôi! Vậy tờ giấy trong túi xách của tôi cũng do cha tôi sai anh bỏ vào sao? Hay đó là âm mưu của anh và cha tôi?”
Trần Hi Lam lớn tiếng quát, ánh mắt cô lạnh lẽo.
“Không phải đâu!”
Minh lắc đầu.
“Không phải cái gì?”
Vốn dĩ cô ta muốn hỏi nửa câu đầu không phải hay nửa câu sau không phải, nhưng cuối cùng chỉ còn bốn chữ đơn giản.
tại tôi không có cách nào giải thích cho cô hiểu, nhưng cô phải biết rằng tôi sẽ không hại cô.”
Ánh mắt chân thành và nghiêm túc của Minh khiến trái tim Trần Hi Lam mềm nhữn ngay lập tức.
“Tôi biết rồi, tôi về đây”
Trần Hi Lam khẽ gật đầu, cảm nhận được sự khác thường trong lời nói của Minh, cô muốn chạy trốn khỏi chỗ này.
“Không được!”
Minh dứt khoát cắt ngang yêu cầu rời đi của Trần Hi Lam, ngược lại dọa Trần Hi Lam giật mình.
“Vì sao?”
Trần Hi Lam sửng sốt.
“Vì, vì tôi còn rất nhiều lời muốn nói”
Sợ Trần Hi Lam bỏ đi quay về chỗ đó sẽ gặp chuyện gì không may, Minh đành nói như thế.
“Anh tôi đang đợi tôi, bây giờ tôi phải về, có việc gì sau này hãy nói nhé!”
Minh thế này khiến Trần Hi Lam cảm thấy kì lạ, nhưng không biết kì lạ ở chỗ nào.
“Không được, nói, nói ngay tức thì”
Minh căng thẳng, chỉ sợ Trần Hi Lam sẽ xoay người rời đi, anh ta bước lên nắm chặt cổ tay Trần Hi Lam, mà Trần Hi Lam cũng bị tiếng hét của anh dọa sợ.
“Anh bị bệnh à?”
Trần Hi Lam bực mình hất tay, nhưng Minh không định buông ra.
Một tiếng nổ lớn phát ra từ hướng nơi chiếc xe đang đậu, đột nhiên có một đám đông sôi động, có một giọng nói lớn của người Thái, không hiểu là đang nói cái gì.
Minh và Trần Hi Lam cùng lúc nhìn vào hướng đó, sắc mặt của Minh trắng bệch buông cánh tay của Trần Hi Lam ra, Trần Hi Lam kinh ngạc chợt hiểu ra điều gì đó, đột nhiên chạy lại.
“Trần Hi Laml”
Minh đuổi theo.
Hiện trường nhiều người chen lấn nhau, một chiếc ô tô công sở bị biến dạng nằm tựa vào mép vực, một vài người Thái đứng trên mép vực bàn tán cái gì đó.
Trần Hi Lam hãi nhìn cảnh tượng này, không thấy bóng dáng của bọn họ, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
“Nhật Linh, anh, Lâm Quân!”
Cô vội vàng đẩy chiếc xe vừa mới ngồi cùng đám người Lâm Quân, không có ai ở đó cả.
“AnhI”
Trần Hi Lam đau đớn hét lên.