Lần trước Lâm Quân không chỉ vào thăm phòng của cô mà còn đã ngủ lại đây, lần này Lâm Quân đến đã là ngựa quen đường cũ.
“Thả tôi xuống, tôi không có mệt như vậy, vẫn còn hơi sức để đi mấy bước.”
“Không thả.” Anh thích ôm cô.
Phòng ngủ của Lê Nhật Linh không khóa, anh chỉ cần đẩy cửa là có thể đi vào.
Nhưng căn phòng này lại hoàn toàn không giống với lần trước, nó trống không giống như vừa bị ai đó cố ý dọn dẹp, không còn thứ gì.
Trên giường, ngoại trừ ra trải giường ra thì chỉ có một tấm thảm nhung đã được gấp gọn, ngay cả chăn mền cũng đều đã được dọn dẹp.
Hai người đều ngây người ra, Lâm Quân thả cô lên trên giường: “Cô nằm đây nghỉ ngơi một lúc đi, chờ cơm nước xong xuôi tôi sẽ gọi.”
Cô không muốn ngủ: “Không có chăn bông, ngủ lạnh lắm.”
Anh cũng cởi giày ra, nằm vật xuống bên cạnh cô, cởi cúc áo khoác ra rồi vững vàng ôm chặt cô vào trong ngực mình, sau đó anh kéo chăn lông đắp lên: “Tôi ôm cô thì sẽ hết lạnh.”
Nhiệt độ cơ thể của Lâm Quân rất cao, giống như một cái lò sưởi.
Lê Nhật Linh không kiểm chế được, cô thả lỏng cơ thể, không kháng cự bởi vì thật sự cô đang rất mệt mỏi.
Lâm Quân lật mình để bản thân nằm ở dưới còn cô thì dựa phía trên người của anh mà ngủ.
Gương mặt của cô dựa vào lồng ngực của Lâm Quân, thậm chí cô còn có thể nghe thấy được tiếng trái tim đang đập mạnh mẽ bình ổn trong lồng ngực của anh.
Trong lòng của Lê Nhật Linh có hơi mất kiểm soát, cô không phải là gỗ, cô có thể cảm nhận được sự ấm áp, cũng có thể cảm nhận được rằng anh đối xử với cô rất tốt.
Thế nhưng mà… Lâm Quân, tôi còn có thể tin tưởng anh sao?
Lâm Quân ôm cô giống như ôm một đứa bé, cho cô nằm trên ngực mình để nghỉ ngơi.
Cửa của căn phòng bị ai đó len lén đẩy ra thành một khe hở, Lê Nhã Tuyết lén lút đưa mắt nhìn vào bên trong thì trông thấy cảnh tượng hai người rúc vào nhau, cô ta cảm thấy đôi mắt mình có hơi đau xót.
Dù sao đi nữa thì Lê Nhã Tuyết cũng không nghĩ rằng Lâm Quân sẽ ở cùng Lê Nhật Linh.
Cô ta càng không nghĩ được rằng, Lâm Quân lại để chính bản thân mình làm miếng lót giường cho Lê Nhật Linh nằm lên người anh.
Thật ra thì căn phòng của Lê Nhật Linh là do ba kêu người ta dọn dẹp.
Từ khi video kia được phát ra, sóng gió ồn ào kéo.
tới, đặc biệt là sau lần đi đến bệnh viện thì không biết ba bị làm sao mà dường như ông ấy đặc biệt rất khó.
chịu đối với chị của cô ta, còn cố ý để cho người ta dọn hết đồ đạc của chị cất vào phòng chứa đồ.
Lê Nhã Tuyết biết cha của cô ta độc đoán như thế nào, hơn nữa chuyện không liên quan đến cô ta thì cô ta cũng không nói gì.
Chỉ là cô ta cảm thấy hành động của chị mình đúng là hơi quá, được gả cho người chồng tốt như vậy mà còn dây dưa không rõ ràng với Hạ Huy Thành.
Xét về lý thuyết thì bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng cảnh vợ của mình ngoại tình, cô ta nghĩ rằng anh rể sẽ nhân cơ hội này mà ly hôn với chị của mình.
Nhưng nhìn quan hệ vô cùng hòa hợp của bọn họ bây giờ, dường như là chẳng bị video sóng gió kia làm ảnh hưởng.
Hơn nữa, giọng điệu của anh rể khi nãy cũng rất rõ rằng.
Chị của cô ta đã đi ra nước ngoài với anh.
Thế nhưng là tại sao?
Chẳng lẽ là vì, Lâm Quân rất yêu chị của cô ta, nên cho dù chị ấy có làm ra việc gì có lỗi với anh thì anh vẫn không chấp nhận buông tay sao? Nhưng mà, Lê Nhã Tuyết lại càng muốn tin rằng vì Lâm Quân không muốn video sóng gió kia thay đổi mình khiến vụ bê bối lại bùng phát nên lúc này mới đối xử tốt với chị của cô ta.
Lê Nhã Tuyết lại nhìn chị gái mình đang nằm trong ngực của anh rể, dáng vẻ nhắm mắt thả lỏng, trong lòng cô ta có hơi ghen ghét.
Trước hết không cần đề cập đến việc khác, chỉ mới nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của Lâm Quân khi ôm lấy chị của cô ta cũng đủ để cô ta vừa ghen ghét vừa hâm mộ nhiều năm.
Trên đời này khó có được người đàn ông như anh rể, thế mà lại bị chị của cô ta tóm vào trong tay.
Cô ta cũng rất muốn có một người bạn trai giống như vậy, giống như anh rể.