Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1147





“Em không có, anh à, vừa rồi dì ấy không phải cố ý, hơn nữa mẹ cũng không có việc gì. Không cần phải trách móc ai cả. Chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, được không?”





Nước mắt Minh Nguyệt nhanh chóng rơi xuống khi nghe hai người trách móc, dù biết tính tình của anh trai và mẹ mình nhưng cô vẫn không thể đành lòng bỏ mặc họ, dù sao thì ngoài Hà Dĩ Phong ra, họ là người thân duy nhất của cô.





“Đã đến nước này mà cô vẫn nói giúp người ngoài, có phải hiện tại cô rất không muốn gặp mặt bọn tôi không!”





Giọng điệu của Lê Đức Dương càng ngày càng trở nên tức giận, anh †a càng nói càng không có tình cảm, trước mặt Hà Dĩ Phong thì bọn họ không dám quá đáng như vậy nhưng Minh Nguyệt thì khác, từ nhỏ cô đã rất ngoan ngoãn, dễ bắt nạt, anh ta không sợ cô!





“Sao có thể như thế? Tất nhiên là không phải, anh hai, anh đang nói cái gì vậy?”





Minh Nguyệt lắc đầu, cô cảm giác được lời nói của Lê Đức Dương ngày hôm nay giống như có gai nhọn, nhưng cô không biết nguyên do, trong lòng cô cảm thấy khó chịu, không thoải mái.





“Ý của anh là! Hiện tại tôi nghi ngờ chuyện Hà Dĩ Phong muốn đưa tôi vào đồn cảnh sát là ý của cô!” Lê Đức Dương càng nói càng bộc lộ tức giận, vô tình thốt ra chuyện này.





Mẹ Lê kéo tay Lê Đức Dương, Lê Đức Dương chợt nhận ra mình đã lỡ lời.





“Cái gì mà đồn cảnh sát, tại sao Hà Dĩ Phong lại đưa anh vào đồn cảnh sát!”





Câu nói này đã thành công khơi dậy sự chú ý của Minh Nguyệt, cô cảm thấy nghỉ ngờ nhìn Lê Đức Dương và mẹ Lê, muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì.





“Mẹ, nếu đã nói đến nước này thì con nghĩ cũng không còn gì cần phải che dấu. Nếu em gái con không biết chuyện gì thì chắc chắn là Hà Dĩ Phong cố ý gây chuyện với con, anh ta bất nhân cũng không thể trách con bất nghĩa! “





Lê Đức Dương đẩy đẩy mẹ Lê, mẹ Lê muốn nói lại thôi. Minh Nguyệt càng cảm thấy bối rối hơn.





“Trước đây Hà Dĩ Phong nhà cô có giao việc cho tôi, nhưng chỉ vì tôi gây ra một sai sót nhỏ trong công việc mà phòng nhân sự đã sa thải tôi, tôi và mẹ đến công ty để nói chuyện cho ra lẽ nhưng anh ta lại nói rằng tôi làm ảnh hưởng tới bí mật công ty, muốn đưa tôi vào tù vài năm!”





“Cái gì! Chuyện này sao có thể như thế được! Mẹ, có đúng không?”





Minh Nguyệt cảm thấy khó tin, cô liếc nhìn mẹ Lê, Mẹ Lê gật đầu.





“Minh Nguyệt, mẹ cũng chỉ có một đứa con trai là Lê Đức Dương.





Nếu thẳng bé vào tù thì mẹ sống sao được!”





Đôi mắt mẹ Lê đẫm lệ, bộ dạng cũng không giống như đang nói dối, điều này khiến trong lòng Minh Nguyệt cảm thấy lạnh lẽo.





Mặc dù Hà Dĩ Phong đã hứa sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện gia đình nhưng cô cũng biết hai gia đình chênh lệch giàu nghèo khác biệt, cảm giác tự ti này vẫn luôn lan tràn trong lòng cô, bây giờ cảm giác này càng mạnh mẽ hơn.





Lý do Hà Dĩ Phong làm chuyện này là gì…





“Minh Nguyệt!”





Cánh cửa phòng khách bị đẩy ra, sự xuất hiện bất ngờ của Hà Dĩ Phong khiến cả Lê Đức Dương và mẹ Lê đều ngạc nhiên. Hà Dĩ Phong đi thẳng về phía Minh Nguyệt như thể anh không nhìn thấy họ.





“Sao anh lại trở về, không có đi làm sao?”





Minh Nguyệt cố nói bằng giọng bình thường, nhẹ nhàng lấy ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt.





€ô giúp việc đang ở sau cửa phòng bếp nhìn thấy Hà Dĩ Phong trở về mới cảm thấy yên tâm, cô nhanh chóng cất điện thoại di động đi.





“Có chuyện gì đã xảy ra với em vậy?”





Hà Dĩ Phong bước tới lau khóe mắt cho cô, bởi vì những gì Lê Đức Dương mới nói nên trong tiềm thức Minh Nguyệt muốn tránh đi sự dịu dàng của Hà Dĩ Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK