Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm đó sau khi-không vui mà giải tán, Lê Nhật Linh mãi không quay về nhà họ Lê, chỉ là lắm lúc bỗng nhiên lại nhớ đến, Lê Nhật Linh vẫn sẽ có chút đau lòng.



Cho dù cô gái nào, gặp phải những chuyện như thế ai cũng đều sẽ tuyệt vọng, hơn nữa Lê Nhã Tuyết lại còn là em gái ruột của cô.



Cũng không để ý đến việc Lê Nhã Tuyết đối xử với cô như thế nào, cô vẫn cứ đau lòng cho cô ta, nếu như có cơ hội, cô vẫn nguyện ý làm gì đó cho cô ta.



“Nhã Tuyết không sao, chỉ là dạo gần đây trong người không được khỏe, nên ở nhà nghỉ ngơi.”



“Trong người không được khỏe, cậu ấy bị bệnh gì?” Cố Thanh Mạn bất giác kinh ngạc lên tiếng hỏi.



Cách hỏi chuyện này rất bất lịch sự, Lê Nhật Linh hơi nghỉ hoặc, cô nhướng mày lên: “Em ấy không sao, chẳng qua là ở nhà nghỉ dưỡng một thời gian thôi.”



Nhã Tuyết, nói không đi học là không cần đi học, những đứa trẻ ra đời đã nghèo khổ như tôi đây, không những phải đi học, còn phải sắp xếp thời gian để đi ngưỡng mộ một cô chủ nhà giàu giống như làm thêm” Cố Thanh Mạn tự mình trách móc số phận nói, lại còn làm ra một bộ mặt bi thương nhìn Lâm Quân.






Nhưng mà Lâm Quân ngay cả một ánh mắt cũng không thèm đếm xỉa đến cô ta, vẫn luôn nhìn Lê Nhật Linh với ánh mắt tràn đầy tình cảm.



“Chúng ta đi thôi, kết quả kiểm tra chắc cũng sắp.



có rồi đó. Lê Nhật Linh không thích cách nhìn của người phụ nữ này, như thèm muốn lôi kéo Lâm Quân.



“Được thôi, chúng ta đi đi” Lâm Quân đưa tay nắm lấy tay của cô, để trong lòng bàn tay xoa xoa.



“Tổng giám đốc Lâm, chị Nhật Linh, hai người đợi tôi với, có thể nào để lại cách thức liên lạc hay không?” Cố Thanh Mạn nhanh chân đuổi theo lên trước, cản đường đi của bọn họ lại.



Lê Nhật Linh khế nhíu mày lại, càng nhìn càng cảm thấy khó chịu hơn.



Người phụ nữ này cũng ra vẻ quen thuộc quá rồi đó.



Không đợi cô ấy trả lời, Lâm Quân đã dành trước mở miệng, anh ta đẩy Lê Nhật Linh ra sau lưng bảo vệ.



nói chuyện đối với Cố Thanh Mạn và Lê Nhật Linh giống như hai người: “Việc này không cần thiết đâu.”



“Tôi và Nhã Tuyết là bạn học, tôi…”



“Đó là chuyện của cỗ và Lê Nhã Tuyết, không liên quan gì đến bọn tôi” Không kể đến hành vi sai trái, còn mang chuyện xấu xa đổ lên người bọn họ, thể loại như Lê Nhã Tuyết muốn hại hết tất cả mọi người, trong mắt Lậm Quân đã thấy chán ghét từ lâu rồi.



Cố Thanh Mạn nghe vậy, càng nghĩ càng cảm thấy.






kỳ lạ.



Thái độ Lâm Quân đối với Lê Nhã Tuyết tại sao tệ như vậy, rõ ràng là tháng trước cô ta còn ở trên mạng xã hội nhà mình đăng hình ảnh mà.



Cô ta suy nghĩ cả nửa ngày trời, cũng không suy nghĩ ra đáp án, lại lần nữa ngẩng đầu lên, Lâm Quân và Lê Nhật Linh đã đi xa rồi.



Kết quả kiểm tra của Lê Nhật Linh cũng đã có rồi.



Bác sĩ nói, sức khỏe không có vấn để gì, chỉ là thể chất lạnh, cần phải điều dưỡng cho tốt mới được.



Nói rõ hơn là, cũng không phải là chuyện có thể mang thai hay không, chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ có thể mang thai.



Tùy là nói như thế, nhưng mà hai người phát sinh quan hệ nhiều như vậy, nhưng mãi vẫn chưa có em bé, cũng thật là quá kỳ lạ mà.



Lâm Quân nắm lấy tay của Lê Nhật Linh, vô tư nhún vai, hoặc là, vận may không tốt.



Lâm Quân ôm lấy vai cô, mỗi mỏng dính lấy đôi tai non nớt của cô, hơi thở nóng thổi vào tai cô nói: “Cơ thể không sao là tốt rồi, quay về buổi tối chúng ta tiếp tục cố gắng.”



Cũng không ngại trong bệnh viện cũng có người khác, anh ôm cô, xấu xa nói: “Lại đổi một chỗ khác, đổi một tư thế khác, thêm nhiều lần kích thích, nói không chừng nhóc con sẽ không bị lạc đường nữa, tìm đúng chỗ mẹ của mình ở đó.”



Lê Nhật Linh đang yên đang lành bị anh nói đến đỏ hết cả mặt.



Y tá đi ngang qua không kiểm được mà nhìn thêm “Bà Lâm, cơ thể cô có phải thấy không khỏe chỗ nào không, sao mặt đỏ quá vậy?”



Lê Nhật Linh hờn dỗi trừng mắt nhìn Lâm Quân một cái, lại đạp anh một cái.



Lâm Quân cũng không tức giận, hiếm hoi tốt nở một nụ cười với người ngoài: “Em ấy thật sự là không khỏe, đang ngứa đó, quay về tôi gãi cho em ấy là hết ngay thôi.”



Y tá tuổi đời không lớn, vừa hiểu vừa không hiểu mà gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.



Nhưng Lê Nhật Linh hiểu ý trong lời nói của anh, qương mắt càng đỏ hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK