“Nhà họ Lâm chúng tôi có tiền nhưng cũng không phải nhà từ thiện, không phải chỗ lưu giữ, không nhất thiết phải lĩnh cô ta về nhà” Lâm Quân nhíu mày, mở miệng nói, Lâm Ảnh và Lê Nhật Linh quá giống nhau, nhưng dù sao cô ta cũng không phải Lê Nhật Linh, mà anh thì không muốn có quan hệ gì không rõ ràng với bất cứ người phụ nữ nào.
“Ai da, Lâm Quân, cậu xem, Lâm Ảnh và chị dâu trông giống nhau thế, bây giờ chị dâu không ở đây, cậu đem về để hồi tưởng cũng được”
Vừa nói xong, Allen đã bịt miệng lại, nhận ra mình nói sai rồi, trong lòng thấp thỏm, đợi Lâm Quân nổi giận lôi đình.
Đến cả Hà Dĩ Phong nhìn Lâm Quân cũng đổ mồ hôi hộ Allen, tên Allen này, đúng là giỏi nói thật, cái gì cũng dám nói.
Địa vị của Lê Nhật Linh, há có thể để ai thay thế được?
Quả nhiên Lâm Quân chau mày, có dấu hiệu sắp nổi giận, nhưng điều không ngờ là hơn mười giây, trán Lâm Quân lại dãn ra, sau đó bình thản nói: “Tôi thấy kiến nghị này không tồi, hình như cậu nói cũng hơi có lí, tôi có thể suy nghĩ thêm”
Câu này nói ra, Hà Dĩ Phong không thể tin nổi, mà Allen ở đầu dây bên kia cũng thế.
Chuyện gì thế này?
“Này này này, Lâm Quân, cậu thích cô Lâm Ảnh đó thật sao?”
Hà Dĩ Phong nhìn Lâm Quân ngắt điện thoại, lập tức truy hỏi Lâm Quân, bộ dạng không thể tin nổi.
“Sao thế? Chẳng lẽ không được sao? Không phải cậu vẫn luôn mong tôi nghĩ thoáng ra sao? Bây giờ lại thái độ thế?” Lâm Quân nhướng mày, cẩn thận mặc áo khoác, chỉnh lại cố áo.
“Không phải, thế này thì qua loa quá, tuy rằng quên đi người cũ, cách tốt nhất là tiếp nhận người mới, nhưng chúng ta cũng không thể có bệnh vái tứ phương lung tung thế được”
Nhìn Lâm Quân định ra ngoài, Hà Dĩ Phong vội vàng đuổi theo, sắc mặt lo lăng.
“Tôi lại cảm thấy rất tốt, bây giờ tôi đi tìm bác sĩ của tôi!”
Lâm Quân cười với Hà Dĩ Phong, bước nhanh ra ngoài.
“Trời ơi, Lâm Quân, độ trăng hoa của cậu còn hơn cả tôi năm đó rồi Hà Dĩ Phong võ trán, tưởng mình đang nằm mơ, nhưng rõ ràng đau lắm mà!
Anh ta đứng yên hai giây, cuối cùng vẫn đuổi theo.
“Ai! Cậu đừng đi, cậu định đi đón cô ta luôn sao? Tôi làm thế nào?
Bây giờ chuyện của James tạm thời kết thúc, cậu có người đẹp ở bên, có phải tôi cũng được giải phóng, về với vợ tôi không.”
Hà Dĩ Phong hét.
Lâm Quân dừng chân, dường như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó.
“Không, mơ đẹp đấy, cậu á, tôi phải mượn từ Lê Minh Nguyệt dùng mấy hôm! Bây giờ cậu đi điều tra những mối làm ăn gần đây của .James, tôi muốn biết tất cả các hạng mục mà Tổng giám đốc .James có thể sẽ tham gia”
Lúc này, sắc mặt Lâm Quân ổn định, sâu thẳm khó dò.
Hà Dĩ Phong giả vờ ủ rũ, đau khổ trước mặt Lâm Quân.
“Vất vả cho cậu rồi, người anh em, đợi tôi giải quyết xong vấn đề Lâm Ảnh, sẽ đi làm thay cậu ngay, nhé, ngoan!”
Lâm Quân võ vai Hà Dĩ Phong, đột nhiên rút ra một chiếc chìa khoá từ trong túi Hà Dĩ Phong, tung trong tay một cái, sau đó nhảy lên xe.
“Này, xe của tôi mà, cậu lái đi rồi tôi đi bằng gì?”
Hà Dĩ Phong nhảy lên ở chỗ cũ.
“Cậu lái xe tôi, xe tôi trông nhức mắt quái”
Lâm Quân cười, ném chìa khoá xe ra, sau đó huýt sáo rời đi.