Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành phố A, Trần Hi Lam đeo cái kính râm trên mặt, cô ta khoác lấy tay của Lê Nhật Linh và kéo Lê Nhật Linh cách Lâm Quân một khoảng cách rất xa.



Trần Hi Tuấn đã dặn dò cô ta rằng khi đến đây rồi phải chăm sóc tốt Lê Nhật Linh, nhưng mà theo cảm nhận riêng của cô ta thì so với việc chăm sóc tốt cho Lê Nhật Linh, đừng để cho Lê Nhật Linh bị Lâm Quân dụ đi mới là đúng hơn.



‘Và Hà Dĩ Phong đi ở bên cạnh Lâm Quân, anh †a nheo mắt lại cười rất là tươi, ngay cả Lâm Quân âm trầm ở bên cạnh cũng không ảnh hưởng được †âm trạng của anh ta.



Tư thế đi bộ của Lê Minh Nguyệt có chút kỳ lạ, cổ áo của cô ấy cũng được kéo lên cao che kín bít, ánh mắt nhìn Hà Dĩ Phong cũng né tránh, cô ấy nắm chặt tay áo của Lê Nhật Linh và đi sát bên người cô, “Còn đứng ở đây làm gì? Không về nhà à?”






Sau khi bước ra ngoài sân bay, Hà Dĩ Phong nhướng mày lên và kéo Lê Minh Nguyệt sang bên anh ta. Cánh tay của anh ta cũng được khoác qua vai của cô ấy với bộ dạng lười nhác, nụ cười vẫn rất tươi.



“Em..“ Lê Minh Nguyện nhìn Lê Nhật Linh bằng ánh mắt cầu cứu, sau đó lại ho khan: “Nhật Linh à, chị đã lâu lắm không về rồi, hay là em với chị đi khắp nơi dạo phố đi, sẵn tiện ở nhà của chị ở một hai ngày gì đó?”



Những người “thấu hiểu mọi chuyện” như Trần Hi Lam nhìn một cái thôi đã biết được giữa Lê Minh Nguyệt với Hà Dĩ Phong đó đã xảy ra chuyện gì rồi.



Cô ta ở một bên châm dầu vào lửa để hít drama: “Nhật Linh không có về nhà đâu. Cô ta sẽ đi đến khách sạn ở với tôi, với lại..” Trần Hi Lam ở một bên nháy mắt với Hà Dĩ Phong: “Chắc là người nào đó ở trong nhà của cô không để cho cô bỏ chạy dễ dàng như vậy nhỉ?”



Quả nhiên người hít drama không chê chuyện sẽ lớn hơn, Lê Minh Nguyệt liếc Trần Hi Lam một cái, nhưng cô ấy lại không có một chút khí thế nào cả mà ngược lại còn chọc cho Trần Hi Lam cười ha hả lên. Tính bằng số tuổi thì chắc là Lê Minh Nguyệt lớn hơn cô ta mấy tuổi chứ, sao lại có thể đơn thuần như vậy chứ, giống hệt như một con nít vậy đấy.



Hà Dĩ Phong gật đầu khẳng định là anh ta sẽ không để cho Lê Minh Nguyệt bỏ chạy. Dù sao đi chăng nữa anh ta cũng mới có đươc Lê Minh Nguyệt mà. Với lại nhìn vẻ bề ngoài của Lê Minh Nguyệt phóng khoáng như thế thôi, thực ra cô ấy dễ xấu hổ lắm, anh ta vừa mới theo đuổi cô từ nước Mỹ trở về mà, nếu như cô ấy lại chạy sang đó thêm một chuyến nữa thì chuyến này đi như không rồi, còn sẽ khiến cho anh ta lo lắng nữa.






“Nhan sắc của ai đó trong nhà cô cũng không †ệ mà, sao cô không chịu quay về với anh ta?



Không lẽ là ở phương diện nào của anh ta có vấn đề?” Trần Hi Lam nhìn sang Hà Dĩ Phong rồi đột nhiên “chậc chậc” hai tiếng rồi nói: “Phương diện đó có vấn đề thì không được lắm đấy, quá ảnh hưởng cuộc sống vợ chồng đi. Khó trách tại sao cô ta không chịu quay về với anh †a. Hay là để cho ôi giới thiệu một bệnh viện ở nước Mỹ cho anh?



Nghe nói kỹ thuật ở đó rất tốt đấy: Hà Dĩ Phong không thèm trả lời Trần Hi Lam, nhưng chỉ cần là một người đàn ông bị một người phụ nữ nói những lời như vậy thì ít nhiều gì cũng có chút không vui chứ nhỉ?



Hà Dĩ Phong đột nhiên áp sát mặt đến chỗ của Lê Minh Nguyệt, sau đó ép sát bên tai cô và nói nhỏ, giọng nói đó không lớn không nhỏ nhưng đủ để cho mọi người ở đây nghe rõ ràng, anh ta trêu chọc nói: “Anh có chức năng của phương diện nào bị vấn đề gì hay không, bây giờ hai đứa về thử cái là biết được rồi mà!



Lê Minh Nguyệt đỏ cả mặt lên trước mặt mọi người, cô xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ nào đó ở dưới đất để chui vào trong đó. Hà Dĩ Phong này thật sự mặt dày đến mức đáng sợi Hà Dĩ Phong không hề để tâm, khi nhìn thấy Lê Minh Nguyệt cúi đầu lơ là liền kéo theo Lê Minh Nguyệt đang lơ là đó đi về một hướng khác.



Sau đó anh ta còn không quên vẫy tay với bọn họ xem như tạm biệt.



‘Đồ trọng sắc khinh bạn! Lê Minh Nguyệt này không phải là do anh giúp Hà Dĩ Phong cứu vớt lại được sao, Lâm Quân nhìn bóng lưng rời đi của Hà đĩ Phong đột nhiên cảm thấy hơi tức giận. Anh vẫn còn chưa theo đuối Lê Nhật Linh lại được, mà lần này Hà Dĩ Phong lại dẫn trước anh rồi.



Lê Nhật Linh đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ, ánh nắng của thành phố Hải Phòng này rất tốt đẹp. Trước đó cô còn tưởng là về sau cô sẽ không bước lên mảnh đất này nữa, cô còn cho Hà Dĩ Phong một cái ôm vĩnh biệt nữa, không thể ngờ được là nhanh như vậy cô lại quay về nữa rồi Hà Dĩ Phong với Lê Minh Nguyệt thường xuyên cãi vã với nhau, nhưng dù cho là có cãi nhau cũng sẽ hòa rất nhanh.



Ít nhất giữa bọn họ không có nghỉ ngờ với lại đoán bậy, nhưng có thể nhìn thấy Lê Minh Nguyệt hạnh phúc, cô cũng vui mừng cho bọn họ từ tận đáy lòng, Lê Nhật Linh lộ ra một nụ cười và Lâm Quân mãi quan sát cô đã nhìn thấy rõ mọi thứ.



Anh nhanh chân bước đến bên cạnh cô nắm lấy tay của cô, Trần Hi Lam ho nhẹ một tiếng mà không biết làm sao đế xử lý chuyện ngoài ý muốn này. Lê Nhật Linh liền hất tay của Lâm Quân ra, cô vẫn còn nhớ rất rõ những gì cô đã hứa với Trần Hï Tuấn. Nhưng Lâm Quân lại cau chặt mày lại vì động tác này của cô, dường như chỉ cần đến đây là Lê Nhật Linh bắt đầu phòng hờ anh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK