“Tôi muốn rời khỏi đây” Anh ta cố nhấc người của mình dậy để xuống giường.
“Anh chắc chưa?”
Lâm Quân cũng không vội vàng lo sợ.
“Chắc chắn”
“Với bộ dạng này của anh, nếu anh ra ngoài mà bị Jackson phát hiện thì anh có sống nổi không?”
“Tôi vốn dĩ đã không muốn sống nữa”
Ánh mắt của anh ta rất điềm tĩnh, còn Lâm Quân lại cười rất thâm trầm. Lại một lần nữa anh ta phát hiện ra mình đã rơi vào bãy của Lâm Quân.
“Anh sống hay không không quan trọng, thế người đã cứu anh thì sao? Mấy người đó liệu có sống được không? Jackson liệu có tha cho bọn họ không?”
Cả người Andy cứng lại, anh ta không còn được vẻ thản nhiên không quan tâm như vừa nãy. Anh ta quay người ngồi lại giường, đúng vậy, anh ta không thể chỉ nghĩ đến một mình mình.
“Anh cứ nghỉ ngơi cho tốt. Tôi sẽ nhanh chóng tìm một chỗ ở cho anh, việc anh cần làm là cố hết sức không để lộ diện”
“Vì sao anh lại giúp tôi?”
“Wi tôi giúp anh cũng là giúp chính mình, những người mà Jackson muốn giết chính là người mà tôi muốn cứu”
“Anh đừng hòng lấy được thông tin gì có giá trị từ người tôi. Tôi sẽ không phản bội ông chủ đâu.”
Ánh mắt của Andy rất kiên quyết, chính điều này làm cho.
Lâm Quân cảm thấy kỳ lạ. Điều gì có thể khiến anh ta trung thành một lòng với Jackson như vậy, thậm chí đến tính mạng của mình anh ta cũng không cần.
“Cuối cùng anh cũng thừa nhận mình là người của Jackson?”
Lâm Quân cười, anh nhìn chăm chú người đàn ông phía trước.
“Anh…”
Andy trừng mắt không nói được gì.
“Yên tâm đi, nếu như anh không đồng ý thì tôi sẽ không ép anh làm gì đâu.”
Andy không nói gì nữa, đàn em của anh ta vì cứu anh ta mà đã không màng đến tính mạng của mình. Anh ta chết cũng không sao nhưng không thể phụ tình nghĩa của anh em được.
“Tôi hứa với anh, tôi sẽ không đi đâu linh tinh”
“Rất tốt.”
“Tôi ra ngoài trước, có gì anh gọi vào số này cho tôi”
Lâm Quân viết một dãy số lên một tờ giấy và đưa cho.
Andy.
“Được”
Ra khỏi bệnh viện, Lâm Quân thấy không khí bên ngoài cũng tốt hơn rất nhiều, gió lạnh cũng làm cho người ta bình tĩnh hơn.
“Alô, vợ à, em đang ở đâu vậy ?”
“Em đang ở nhà”
Lê Nhật Linh đang cắm một bình hoa, nhận được điện thoại của Lâm Quân, cô nở nụ cười rất tươi.
“Anh chuẩn bị về đây, anh có cái này cho em”
“Bất ngờ gì vậy?”
“Anh về đến nhà thì em sẽ biết: “OK, trên đường anh nhớ chú ý an toàn.”