Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không cần” Lê Nhật Linh lắc đầu: “Giày của quý này đã được thiết kế sắp xong rồi, chuyện giao tiếp đẳng sau tôi sẽ suy nghĩ cách để giải quyết tốt lành. ZO còn có rất nhiều chuyện cần có Trần Hi Tuấn”



“Chị muốn đi đâu?” Trần Hi Lam nhạy cảm và phát hiện ra ý nghĩa trong lời nói của Lê Nhật Linh, cô như là muốn rời khỏi nơi này?



“Tôi muốn quay về thành phố Hải Phòng” Lê Nhật Linh cười nên lại rồi, cô không thể nào chạy trốn được, trong khoảnh khắc cô nhìn thấy Lâm Quân cô mới hiểu ra được rằng đây là chuyện của cô, càng là nút thắt ở trong lòng của cô, dù cho muốn rời khỏi bên cạnh Lâm Quân, cô cũng không thể sử dụng cách bỏ trốn như vậy.



“Chị muốn quay về?” Trần Hi Lam không dám tin tưởng mà hét lên một tiếng, cô ta cảm thấy Lê Nhật Linh chắc chắn đã bị gì đó kích thích nặng rồi.



“Trời ạ! Chị mới vừa trốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Lâm Quân đó mà, sao bây giờ chị lại muốn quay về? Nhật Linh à, có phải là chị bị bệnh cái nó làm hỏng luôn cái đầu của chị không vậy?”



“Không có” Lê Nhật Linh nở nụ cười rất xinh: “Trân Hi Lam, bây giờ tôi rất tỉnh, tôi nghĩ Hạ Ly cũng không muốn tôi cứ hồ đồ mà trốn tránh sự việc này mãi. Đó là sự lựa chọn của kẻ yếu đuối đấy”






“Tôi muốn thử đối mặt với lại trái tim của mình?



“Dù cho kết quá cuối cùng là thế nào, cũng mặc kệ lựa chọn cuối cùng là thể nào. Nói chung là tôi muốn thử, muốn thử điều tra ra tất cả sự thật đẳng sau vụ việc đó”



“Vậy anh trai của tôi thì sao?” Trần Hi Lam hỏi ra câu đó theo phản xạ tự nhiên, cô ta luôn có một cảm giác không tốt lắm, dường như Lê Nhật Linh lần này quay trở về rồi sẽ không về đây nữa.



Lê Nhật Linh nghiêng đầu mà nhìn Trần Hi Lam, cô suy nghĩ lại một hồi mới trả lời lại là: “Để cho anh ta ở nước Mỹ này đợi tôi đi, tôi sẽ quay về”



Lần này cô quay về thành phố Hà Nội là muốn làm rõ chuyện của Hòa Phong với Tiểu Cảnh, lại càng muốn làm rõ vụ tai nạn đó, với lại thân thể của mình nữa. Nếu như có thể thì tốt nhất xử lý xong luôn hiệp nghị ly hôn.



Cô đã trốn tránh sự việc quá lâu rồi, cô không nguyện đối mặt với bất kỳ điều gì cả, cô đã tưởng rằng như vậy mới là lựa chọn tốt nhất cho cô với Hạ Ly.



Nhưng bây giờ xem ra đó không phải là như vậy, dù cho những ngày tháng này có bận rộn đến nhường nào đi chăng nữa thì cô vẫn sẽ nhớ nhung Hòa Phong. Cho nên cô có dùng công việc để làm tê dại bản thân nhưng vẫn sẽ không kiềm chế được bản thân mà thất thần, thậm chí đôi khi còn sẽ nhớ đến Lâm Quân nữa.



Nếu như cô đã quyết định rằng sẽ ở bên cạnh Trần Hi Tuấn rồi, vậy thì cô phải xử lý xong xuôi mọi thứ của mình, đó chính là trách nhiệm của cô đối với Trần Hi Tuấn, cũng chính là trách nhiệm với chính bản thân cô và Hạ Ly.



Cậu ta đã cho hết mọi thứ tốt nhất của cậu ta cho bản thân rồi, nhưng cô lại không có thể nào cho cậu ta một lời hứa, như vậy đừng nói là cả James sẽ phản đối, dù cho là bản thân cô cũng sẽ cảm thấy không đáng cho Trần Hi Mặc, cậu ta xứng đáng những thứ tốt hơn.



Lê Nhật Linh cười rồi, cô mở nước ra rửa mặt mình cho tỉnh táo trở lại ngay lập tức, sau đó lau sạch đi các vệt nước mắt ở trên mặt của cô.






Cô vừa nhìn Trần Hi Lam ngây người há hốc mồm ở bên cạnh vừa lau khô vết nước ở trên mặt mình, cô cảm thấy tâm trạng của cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều rồi: “Trần Hi Lam, tối nay cùng ăn một bữa cơm với tôi đi. Xem như là bữa tiệc tiễn tôi.



“Ờ” Trần Hi Lam ngơ ngác mà gật đầu một cái, cô ta vẫn không thể hiểu được, cô ta nuốt nước miếng: “Cô thật sự phải về thành phố Hà Nội à?”



“Đúng”



Đôi mắt của Trần Hi Lam xoay vòng lại và đột nhiên nhớ ra gì đó, cô ta hỏi cô: “Không dẫn theo anh trai của tôi luôn?”



“Ừm” Lê Nhật Linh vần rất kiên định mà trả lời “Vậy dẫn theo tôi đi?” Trần Hi Lam mim cười, đôi mắt màu xanh lam đó xen lẫn theo một chút: ngọt ngào.



Người cô ta thích đang ở thành phố Hà Nội đấy. Nếu như Trần Hi Tuấn không thể đi được rồi, vậy tức là cô ta có thể lấy danh nghĩa về thành phố Hà Nội cùng với Lê Nhật Linh rồi!



Để tránh được trường hợp là cô ta đột ngột chạy sang đó còn sẽ bị người khác cảm thấy cô ta cố tình như vậy. Hơn thế nữa nếu như chỉ có một mình cô ta qua đó, Trần Hi Tuấn chắc chắn sẽ không cho phép, cô ta thà đi một cách quang minh chính đại như vậy đấy.



“Cô qua đó làm gì?” Lê Nhật Linh có chút khó hiểu, cô không hề ngại Trần Hi Lam đi cùng với cô, nhưng cô về thành phố Hà Nội là có việc quan trọng phải làm, người khác cũng đâu giúp gì được. Trần Hi Lam không có người thân gì ở thành phố Hà Nội cả, cô đi thành phố Hà Nội để làm gï?



Trần hi Lam vừa cười vừa đưa điện thoại lên với Lê Nhật Linh, cô ta chớp chớp mắt mình rồi nói: “Chị đoán xem?”



“Đi tìm anh đẹp trai ở miền Bắc của cô đấy à?”



Lê Nhật Linh nhìn thấy vẻ mặt ra đủ dấu hiệu của Trần Hi Lam liền hiểu ra rồi, thì ra Trần Hi Lam là có ý đồ khác, có dẫn cô ta đi cũng sẽ không bị gì cả, dù sao thì cô ta cũng lớn rồi, biết được việc quan trọng với việc không quan trọng nên Lê Nhật Linh gật đầu.



Mặt của Trần Hi Lam đỏ ửng lên một cách khó tin, cô ta làm nũng nói: “Chị biết là thôi nhé, đừng có cho ai biết nhé” Lê Nhật Linh liền đồng ý.



E là lần này Trần Hi Lam động lòng thật rồi nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK