Bây giờ chưa phải là lúc thích hợp để nói chuyện này với Lê Nhật Linh. Chuyện Lê Nhật Linh bị bắt cóc, người nhà họ Trần chắc chắn không thoát khỏi liên can. Hơn nữa, Trần Hi Tuấn lại có địa vị rất quan trọng trong lòng Lê Nhật Linh, thế nhưng anh ta cũng không thoát khỏi hiềm nghi được, anh không muốn Lê Nhật Linh phải thất vọng “Em không tin đâu. Nhìn mặt anh nhăn đến mức có thể kẹp được đồng xu luôn đấy”
Lê Nhật Linh nhịn không được đưa tay lên trán của Lâm Quân, vuốt phẳng lại.
“Nghiêm trọng như vậy sao?”
Lâm Quân mỉm cười, người phụ nữ của anh thật dễ thương “Đúng vậy” Lê Nhật Linh nhếch miệng, trông cực kỳ đáng yêu.
“Được rồi, không có chuyện gì cả đâu. Chỉ là anh vẫn hơi lo lắng khi chưa giải quyết được chuyện của .Jackson. Chuyện này kéo dài càng lâu thì đối phương lại càng được nước lấn tới”
Anh ôm chặt Lê Nhật Linh vào trong lồng ngực của mình, và không ngừng an ủi cô trong vòng tay anh.
Anh nói đúng, dù là Jackson hay là người nấp trong bóng tối giống như một con rắn độc lâu ngày không biết lúc nào tự dưng nhảy ra cắn một cái Hơn nữa, vết cắn này có thể là chính bản thân bọn họ, hay chính những người thân của bọn họ “Đừng lo lắng, cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh. Hơn nữa, Lâm Quân của chúng ta lợi hại như vậy, gặp chiêu nào phá chiêu đấy, khiến cho bọn họ đi xuống địa ngục đi: Lê Nhật Linh gục đầu vào trong lồng ngực của Lâm Quân, nói năng có chút trẻ con. Cô thông minh như vậy làm sao có thể không hiểu được ý tứ của Lâm Quân. Thế nhưng, hiện tại chuyện mà cô có thể làm được chính là trở thành hậu phương vững chắc của anh, trở thành áo giáp của anh “Được”
Lâm Quân chạm vào tóc Lê Nhật Linh và hôn lên đầu cô, đối với anh, chỉ cần được ôm cô là thỏa mãn lớn nhất trong cuộc đời.
“Hà Dĩ Phong, anh đang lén lút gọi điện thoại cho ai đó. Dạo này em phát hiện anh rất thường xuyên lén lút gọi điện thoại, nói mau có phải là Hạ Linh không!” Lê Minh Nguyệt nắm lấy tai của Hà Dĩ Phong, tay chống thắt lưng, rất có phong phạm của cọp mẹ “Ôi, bà cô của tôi ơi. Em xem xem là Lâm Quân mài”
Hà Dĩ Phong đau lòng chỉ vào màn hình điện thoại và đưa nó cho Lê Minh Nguyệt “Anh gọi cho Lâm Quân mà lại còn lén lút như thế. Chẳng nhẽ anh thích Lâm Quân ư”“
Lê Minh Nguyệt buông tai Hà Dĩ Phong, mặc dù cô ấy đưới lý nhưng vẫn ra vẻ mình đúng “Trời ạ! Đến Lâm Quân mà em cũng ghen cho được. Phụ nữ đúng là đều hay ghen mà” Hà Dĩ Phong vừa phàn nàn vừa xoa xoa lỗ tai nóng bừng của mình.
“Đừng có đánh trống lảng. Anh mà còn như vậy là em nhéo tiếp đấy Lê Minh Nguyệt đang chuẩn bị bắt đầu lại khiến cho Hà Dĩ Phong sợ tới mức muốn đầu hàng Tại sao Lê Minh Nguyệt có thể nghỉ ngờ anh ta với Lâm Quân chứ.
Anh ta gọi điện thoại lâu như vậy, sợ vạn nhất lại xảy ra chuyện gì, nhất là với Lê Nhật Linh, thì anh ta phải biết trước để còn chuẩn bị tâm lí “Đừng, anh sai rồi. Anh gọi cho Lâm Quân nói về chuyện của Jackson thôi.”
“Vậy thì hai người cứ nói chuyện bình thường với nhau, tại sao phải trốn tránh eml”
Lê Minh Nguyệt bĩu môi.
“Chẳng phải anh sợ em lo lắng hay sao.”
Hà Dĩ Phong than thở, nhưng đã đánh trúng tim Lê Minh Nguyệt.
Cô ấy chợt nhận ra mình cũng có nhận thức giống như thế. Không biết từ lúc nào cô ấy học cách đứng lên chắn minhd trước người khác, sau đó tự mình giải quyết mọi chuyện, không muốn ai chịu tổn thương cả Trong lòng nóng lên, liền bước tới chạm vào tai Hà Dĩ Phong với vẻ mặt đau lòng “Được rồi, anh còn đau hay không?”
Không hiểu sao lại cảm động như vậy, nhất thời âm thanh cũng có chút khác so với bình thường “Em sờ đi, nếu em sờ sẽ không đau nữa”
Hà Dĩ Phong nổi ý muốn đùa giỡn, khiến Lê Minh Nguyệt bật cười thành tiếng.
“Lần này quay trở về, Lê Nhật Linh đi tìm cha rồi. Dù sao thì Hạ Linh cũng không phải là con ruột của chú Hàng. Nói như vậy, chẳng lẽ chú Hàng còn có đứa con nào khác phiêu bạt ở bên ngoài hay sao.”
Lê Minh Nguyệt xoay người và cố tình giả vờ phớt lờ Hà Dĩ Phong, cầm một quả táo ngồi trên ghế sô pha cắn một miếng.