Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1417


Lâm Quân vẫy vẫy tay, mỉm cười đi tới chỗ họ.


“Sao anh lại ở đây?”


Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Lê Nhật Linh thật sự không thể tin vào tai mình, quay đầu nhìn Lâm Quân với ánh mắt khó tin.


“Chuyện này sao… Tôi nghe nói nơi này rất hợp để đi bơi, cho nên tôi chạy tới xem thử”


Lâm Quân nhìn mặt biển, ra vẻ bình tĩnh giải thích là mùa thu, anh lại muốn đi bơi, không thấy lạnh à?”


Lê Nhật Linh ngẩn người phản bác lại.


“Mùa thu thì có là gì, có người còn đi bơi vào mùa đông đấy”


“Anh chắc chứ?”


“Đã gặp lại bạn cũ rồi, hôm nay coi như xong, đến tâm sự với các cậu”


Lâm Quân bước lên, tùy ý khoác tay lên bờ vai của Lê Nhật Linh.


“Bạn cũ gì, chúng tôi thân thiết với anh như vậy từ bao giờ?”


Lam Tịch dùng tay hất bàn tay đang đặt lên vai Lê Nhật Linh kia, có hơi khó chịu.


“Tôi và cậu không thân, nhưng tôi rất thân với Ly Mạch được không?”


Lâm Quân cũng không tức giận, cười tủm tỉm nhìn người thấp hơn mình một cái đầu.


“Thôi nào! Hai người các anh đúng là quá ngây thơ rồi”


Lê Nhật Linh không quan tâm anh có nói thật hay không. Dù sao cô bị kẹp giữa hai người nên khó chịu, dứt khoát đẩy hai kẻ đó ra, còn mình chạy qua một bên đứng.


“Ly Mạch!”


Lam Tịch nhíu mày không hài lòng nói với Lâm Quân: “Đều tại anh đấy, là anh đã làm Ly Mạch nổi giận”


“Đồ ấu trĩ! Cô ấy nói cậu đấy, đồ trẻ con!”


Lâm Quân thu hồi tầm mắt, từ đầu đến cuối anh cũng không quan tâm Lam Tịch đang nói gì, anh chỉ suy nghĩ đến lời nói của Lê Nhật Linh, nhìn Lam Tịch một lúc, nói một câu phản bác, sau đó cười cười đuổi theo.


“Rõ ràng cô ấy nói anh, ai trẻ con chứ. Anh cũng chỉ là một thẳng già đầu mà thôi!”


Lam Tịch đứng sững sờ mất hai giây mới kịp phản ứng, không cam lòng yếu thế đuổi theo.


“Đồ trẻ con!”


Lê Nhật Linh cứ cảm đầu đi về phía trước, lười quan tâm hai người kia “Nhật Linh! Em đừng đi nhanh như vậy!”


Lâm Quân đuổi theo giữ chặt tay Lê Nhật Linh, cô vừa định hất ra thì lại bị Lam Tịch đuổi theo trông thấy, không chờ cô hất ra tiếp, anh đã tiến lên chủ động giúp bọn họ tách ra.


“Anh làm gì thế? Sao hai người cứ lôi lôi kéo kéo, tôi cảm thấy rất khó chịu!”


Lam Tịch nhìn anh chằm chằm, đứng ở giữa đẩy hai người ra.


“Nếu tôi không nắm tay thì tôi cũng cảm thấy khó chịu”


Lâm Quân muốn đẩy Lam Tịch đi, nắm lấy tay Lê Nhật Linh thì lại bị Lam Tịch khăng khăng cản lại, hai người âm thầm so cao thấp “Nếu Chủ tịch Lâm muốn được người khác nắm tay tới như vậy, thế thì cứ để tôi đây làm thay chol”


Lam Tịch nở nụ cười đầy ranh mãnh, cái gì nên công kích thì phải ra tay, năm lấy tay Lâm Quân.


“Dậu làm gì t Lâm Quân hất tay Lam Tịch ra như bị điện giật, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ.


“Hai người các anh ồn ào đủ chưa, đúng là trẻ con muốn chết”


Lê Nhật Linh đi qua một bên, nhặt một hòn đá cuội lên ném vào trong nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK