“Tôi đã đồng ý, nhưng là đồng ý cho ông ta vào, chứ không phải các người!” Lâm Quân cười lạnh, nhìn đám người bên ngoài đang không biết phải làm sao, anh cười thầm.
“Anh Quân, xin đừng làm chúng tôi khó xử. Ngài Jackson bận trăm công nghìn việc, không có thời gian để đích thân đến đây. ” Người đàn ông theo dõi anh nhíu mày bắt đầu giải thích.
Lâm Quân cũng không phải cố ý để .Jackson đến tìm tài liệu, chỉ là mỗi khi nhớ đến hôm nay anh bị theo dõi, điều đó khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Ồ, quả là bận rộn! Bận rộn giết người cướp của!”
Nghĩ đến việc Jackson hạ độc Lê Nhật Linh, Lâm Quân càng thêm căm hận ông ta.
“Điều này, anh Quân, tôi nghĩ anh và ngài Jackson đã có chút hiểu lâm!”
“Hiểu lâm?”
Lâm Quân nhìn mấy tên này đứng phờ phạc bên ngoài, vốn định nói gì đó, nhưng nghĩ lại, anh làm khó bọn họ thì cũng chẳng được lợi ích gì.
“Thôi bỏ đi, các người cũng coi như trung thành, vào đi, nhưng kiểm tra xong lập tức cuốn xéo khỏi đây”
“Cảm ơn anh Quân”
Bọn họ thấy Lâm Quân đồng ý cho vào nhà, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lê Nhật Linh đi đến kéo Lâm Quân ngồi xuống ghế sô pha.
Mấy người kiêng ky sự có mặt của Lâm Quân, lúc kiểm tra phòng khách thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh. Lâm Quân vắt chân, tay cầm chén trà như đang muốn uống, nhưng thực chất anh cũng đang quan sát những người này.
Jackson là một người giảo hoạt, bây giờ đang trong thời kỳ đặc biệt, phải đặc biệt đề phòng. Nếu ông ta nhân cơ hội này làm loạn, anh cũng sẽ bị mất cảnh giác, may mắn ở căn nhà này không có giấy tờ quan trọng, những thứ quan trọng anh đã gửi sang nhà Lê Vân Hàng hết rồi.
“Anh Quân, chúng tôi có thể vào phòng ngủ chứ?”
Người đàn ông theo dõi anh đi đến cúi chào.
“Cứ làm theo ý các người.”
Lâm Quân xoay chén trà trong tay, không ngẩng đầu, chỉ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lê Nhật Linh.
Cô hiểu ý đứng dậy giúp bọn họ mở cửa, rồi đứng canh luôn tại cửa phòng, theo dõi từng hành động của họ.
“Đại ca, không phát hiện tài liệu nào cả!”
Một lúc sau, lần lượt từng người chạy đến báo cáo với người đàn ông này.
Người đàn ông gượng gạo nhìn bọn họ, sau đó đổi mặt lịch sự nhìn Lâm Quân: “Thật ngại quá, chúng tôi đã làm phiền đến anh Quân rồi”
Dứt lời liền xoay người chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã!” Lâm Quân đặt chén trà xuống, dựa lưng vào ghế sô pha, dáng vẻ nghênh ngang, bỡn cợt.
“Anh Quân còn muốn dặn dò điều gì sao?”
“Trở về nói với Jackson, tôi lần này đồng ý cho các người vào nhà, không phải vì để hoàn thành việc hợp tác giữa đôi bên, mà chính là muốn cho ông ta biết, tôi và ông ta không phải là những người đi chung một đường, tôi cũng không phải là loại người đê tiện, bỉ ổi như ông ta và càng không bao giờ có ý định hợp tác với loại người như thế. Các người về nhắn lại, để ông ta tự giải quyết cho ổn thỏa đi”
Mấy tên thuộc hạ của .Jackson đứng đó nhìn nhau, hiển nhiên ngày thường bọn họ bị Jackson huấn luyện quen rồi, chỉ thấy người khác nịnh bợ .Jackson chứ nào có gặp phải loại người kiêu ngạo, hống hách, trực tiếp chống lại với ngài Jackson như Lâm Quân. Người này quả nhiên không đơn giản!
“Được, vậy anh Quân, chúng tôi trở về trước!”
Bọn họ bị khí chất của Lâm Quân dọa sợ, vội vã rời đi.
“Chồng của em có khác!”