Bên ngoài truyền đến giọng nói của bác sĩ và Hà Dĩ Phong, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Minh nhìn thoáng qua Lê Nhật Linh, cô đã không còn phản ứng gì nữa, anh ta vội vã lao ra khỏi phòng.
“Aj2”
Hà Dĩ Phong nhìn thấy một người đột nhiên lao từ phòng ra, anh ta vội vã đuổi theo.
Bác sĩ vội vàng chạy vào phòng bệnh, sắc mặt Lê Nhật Linh trở nên trắng bệch, bác sĩ là một người lâu năm trong nghề, liếc mắt một cái là phát có vấn đề gì ngay lập tức, anh ta vội vàng dùng đủ mọi cách để hồi phục nhịp tim và điều chỉnh hô hấp cho Lê Nhật Linh.
Cũng may là vẫn kịp, Lê Nhật Linh chỉ là tạm thời ngất đi vì khó thở, sau khi được bác sĩ sơ cứu, cơn đau từ vết thương truyền đến thần kinh khiến cô ho khan vài tiếng.
Cô nhìn bác sĩ đứng trước mặt, vẻ mặt lại trở nên hốt hoảng.
“Anh là ai?”
€ô đột nhiên ngồi dậy, liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó cầm chiếc gối lên ném tới tấp.
“Tôi là bác sĩ, tôi là bác sĩ!”
Bác sĩ biết được Lê Nhật Linh nhận nhầm người, vội vàng kéo khẩu trang của mình xuống, lúc này Lê Nhật Linh mới dừng động tác lại, cô hoàn hồn nhớ lại hoàn cảnh đáng sợ vừa mới xảy ra.
“Bác sĩ, anh là bác sĩ, vậy người vừa rồi là ai?”
“Vừa rồi có người giả dạng bác sĩ tiến vào ra tay với cô! Xem ra cô Lê Nhật Linh đắc tội với ai Bác sĩ vừa nói vừa lắc đầu.
“Thế người đâu rồi?”
“Chạy rồi, có điều anh hà Dĩ Phong đang đuổi theo rồi”
“Tại sao lại như vậy chứ!”
Lê Nhật Linh kêu lên một tiếng, vết thương trên ngực cô vẫn âm ỷ đau.
“Cô Lê Nhật Linh, hiện tại miệng vết thương của cô vẫn chưa lành hẳn, cô đừng cử động mạnh quá. Chuyện này để anh Hà Dĩ Phong xử lý, chắc chắn anh ấy sẽ giải thích rõ ràng với cô”
Bác sĩ vội vàng đi tới đỡ Lê Nhật Linh nằm xuống, vẻ mặt cô vô cùng khó coi, bác sĩ cẩn thận từng ly từng tí chăm sóc cô, khô á phạm phải lỗi lâm gì để đắc tôi với hai người không thể đắc tội là Lâm Quân và Hà Dĩ Phong.
“Rốt cuộc anh là ai?”
Hà Dĩ Phong đuổi theo Minh tới tận bãi đỗ xe, Minh hoàn toàn có cơ hội để trốn thoát, thế nhưng anh ta đột nhiên dừng lại, xoay người đối diện với Hà Dĩ Phong, Hà Dĩ Phong thở hổn hển nhìn người trước mặt, anh ta không hiểu rốt cuộc người đó muốn làm cái gì?
“Muốn có được chứng cứ để lật đổ James thì anh tốt nhất đừng có ngăn tôi rời đi”
Tuy Minh đeo khẩu trang nhưng vẫn không khó để nhận ra anh ta đang lạnh lùng cười, ánh mắt toát lên vẻ tà mị, xảo quyệt.
Sau đó anh ta lập tức xoay người kéo cửa sau xe ra, khởi động xe rời đi.
Hà Dĩ Phong đứng tại chỗ nhìn chiếc xe rời đi, ánh mắt anh ta có chút khó hiểu, có vẻ như đang suy tư gì đó.
“Ông chủ, kế hoạch thất bại rồi Minh mở tai nghe bluetooth lên, chờ đợi cơn giận dữ của James, anh ta không có chút sợ hãi nào ngược lại còn có chút thái độ khinh miệt, dường như anh ta đã đoán trước được mọi việc sế không được suôn sẻ.
“Đồ vô dụng!”
Quả nhiên .James không thèm hòi lý do mà trực tiếp mắng anh ta, James sẽ không thương hại bất kỳ kẻ nào.
Minh tháo khẩu trang ném qua một bên, con ngươi nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt anh ta nhìn xa xăm, tựa như không có điểm kết thúc.
€ó lẽ quyết định của anh ta là chính xác, đột nhiên Minh cười cười, sau đó tăng tốc độ xe phóng đi.