được họ đang nói gì, anh ta tức giận, tức giận vô cùng.
Ngay cả tiết mục biểu diễn cá heo cũng đã trôi qua được hơn một nửa, lũ trẻ thì vẫn xem một cách đầy thích thú, mãi một lúc lâu sau chúng mới phát hiện Hà Dĩ Phong có gì đó sai Sai.
Đôi mắt anh ta đang rực lửa, dường như sắp thiêu cháy hết tất cả mọi người, nhưng Lê Minh Nguyệt vẫn không mảy may phát hiện.
Cuối cùng vẫn là mấy đứa trẻ kéo kéo cánh tay Lê Minh Nguyệt, lúc này cô ấy mới quay mặt lại, hỏi: “Sao thế?”
“Chú Hà hình như ghen rồi hay sao ấy cô ạ” Lâm Chí Linh ngồi bên cạnh đang khẽ thì thầm vào tai cô ấy.
“Chú ấy thì có gì mà phải ghen chứ” Lê Minh Nguyệt vừa thản nhiên nói vừa ngẩng đầu lên nhìn Hà Dĩ Phong.
Hà Dĩ Phong quả nhiên là đang nhìn chằm chằm mình, trên mặt lộ ra ý cười như không cười.
“Không có gì đâu?” Lê Minh Nguyệt lắc lắc đầu rồi tiếp tục quay qua nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, dáng vẻ y như một bà mẹ thực sự.
Hà Dĩ Phong vốn cứ nghĩ rằng khi Lê Minh Nguyệt nhìn thấy anh ta thì sẽ bớt nói chuyện lại, thế nhưng cô ấy lại vẫn như cũ, khiến anh ta tức tới mức sắp hộc máu mồm.
Khó khăn lắm mới đợi được tới khi buổi biểu diễn kết thúc, Hà Dĩ Phong lập tức đứng dậy rồi đi tới trước mặt Lê Minh Nguyệt, khoác tay lên vai cô như để tuyên bố chủ quyền, thế nhưng Minh Nguyệt và người đàn ông kia vẫn vô cùng lưu luyến không nỡ nói lời chào tạm biệt.
“Lê Minh Nguyệt!”
“Hả? Sao thế?”
Người đàn ông xoay người, đang định đỡ người phụ nữ bên cạnh đứng dậy.
“Em dám quyến rũ người đàn ông khác ngay trước mặt anh à?”
“Nói vớ vẩn cái gì vậy?” Lê Minh Nguyệt nhìn Hà Dĩ Phong như nhìn một kẻ tâm thần, ánh mắt vô cùng khó hiểu.
Mà lúc này Hà Dĩ Phong mới phát hiện, bên cạnh người đàn ông kia là một người phụ nữ bụng hơi nhô cao, môi anh ta mấp máy một cách ngượng ngùng, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
“Con của hai người trông rất đáng yêu” Người phụ nữ khẽ mỉm cười, nói ra lời khen từ tận đáy lòng.
“Cảm ơn nha, em bé của anh chị chắc chắn cũng sẽ rất đáng yêu” Lê Minh Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào, đuôi mắt khế cong cong.
“Vậy tạm biệt nhé, hôm nay cảm ơn cô nhiều” Người đàn ông gật đầu chào tạm biệt Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong.
Hai bé Hạ Ly và Hạ Dương ở phía sau đang kéo áo Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt, nghiêng đầu nói: “Cô Minh Nguyệt ơi! Bọn cháu muốn đi xem cái khác ạ!”
“Được, đi thôi” Lê Minh Nguyệt dẫn hai đứa trẻ rời đi, tay nắm chặt tay, không thèm để ý tới Hà Dĩ Phong đang ngượng ngùng nói không nên lời ở bên cạnh.
Còn Hà Dĩ Phong cũng đang bực bội vỗ đầu mình: “Thì ra là anh đã hiểu lầm em rồi, anh cứ tưởng có người bắt chuyện với em chứ”
“Hiểu lầm em cái gì!”
“Đúng ra anh phải đoán được, em trông như này thì ngoài anh ra làm gì còn ai tới bắt chuyện nữa” Hà Dĩ Phong tỏ ra như đang trầm ngâm suy nghĩ “Hà Dĩ Phong, anh muốn chết rồi đúng không!” Lê Minh Nguyệt tức giận giơ nắm đấm lên định đấm cho anh một trận, dù sao thì cô ấy cũng là một người phụ nữ xinh như hoa như: ngọc đấy nhé!
Thế nhưng lại bị Hà Dĩ Phong kéo sát vào lòng, hiện giờ tâm trạng của anh ta đã tốt hơn rất nhiều, khóe môi khẽ cong lên: “Em định mưu sát chồng đấy à!”
Sau khi đùa giỡn một hồi, Hà Dĩ Phong búng trán Lê Minh Nguyệt mấy cái: “Sau này đừng tùy tiện nói chuyện với người lạ nữa nhat”
“Bởi vì người lạ có thể bắt cô rồi ăn thịt đấy ạ!” Hạ Ly giơ tay lên, bắt chước tư thế của chú sói xám, cộng thêm biểu cảm đáng yêu khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Lê Minh Nguyệt bĩu môi, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp: “Hà Dĩ Phong, sao anh càng ngày càng giống bà cụ năm sáu mươi tuổi thế nhỉ!”
Hà Dĩ Phong không hề để ý, anh ta nói: “Sao, em không thích à?”
Mấy đứa trẻ đứng bên cạnh nghe hai người họ tán tỉnh hờn giận nhau, biểu cảm ngơ ngác không hiểu gì của chúng trông thật đáng yêu.