“Chuyện này..” Người đàn ông đó nhíu mày, trông dáng vẻ khó xử: “Tôi đã gọi mấy bác sĩ và y †a mấy hôm đó chăm sóc bà Lâm rồi, họ đang ở cửa, có điều dường như không phải là người mà Lâm tổng cần tìm”
“Tự tôi đi xem” Lâm Quân ánh mắt u ám, quét mắt qua người đàn ông đó một cái, khí thế trên người Lâm Quân rất lớn, chỉ một ánh mắt đã khiến người đàn ông nọ hoảng loạn.
Lu năm nào cũng tài trợ không ít cho bệnh viện này, huống hồ chỉ là một y tá nhỏ nhoi, kể cá ông ta có cái gan đó, thì cũng không vì một y tá mà đắc tội với Lâm Quân, ông ta cũng không ngu, nếu không sao có thể làm được chức viện trưởng?
Lê Nhật Linh hình như hiểu ra được điều gì, an ủi Tiểu Cảnh và Hoà Phong mấy câu, để bà Trương trông coi hai đứa trẻ rồi đuổi theo Lâm Quân, đi ra khỏi phòng bệnh Cô cũng muốn biết người đó rốt cuộc là ai, hết lần này đến lần khác muốn cô rời đi, nảm bắt tất cả cơ hội đế chia rẽ quan hệ của họ.
Ngoài cửa, một đoàn y tá và bác sĩ đang đứng, thì thầm với nhau: “Hiếm có dịp viện trưởng đến một làn, sao lại đột nhiên gọi tên mấy người chúng ta đến đây?”
“Hình như là tống tài của tập đoàn Lâm Thị đền đây rồi, không biết là xảy ra chuyện gì, khiến viện trưởng Từ tức giận vô cùng”
“Tức giận sao? Vậy chúng ta có phải sắp thê thám rồi? Gần đây tôi có làm chuyện gì đâu?”
“Khu” Viện trưởng Từ ho một tiếng, bốn bề lập tức yên lặng: “Lâm tổng, họ đều ở đây”
Bác sĩ và y tá đều là phụ nữ, Lâm Quân đương nhiên sẽ không để đàn ông đến gặp Lê Nhật Linh, dù cho là bác sĩ cũng không được.
Cảnh tượng này thật giống như hoàng đế hồi xưa tuyển chọn tú nữ vậy.
Ánh mắt của Lâm Quân quét qua những người nọ một lượt, cười lạnh nhạt, đến Lê Nhật Linh đứng bên cạnh anh cũng hơi ngẩn người ra, Lâm Quân tức giận thật rồi “Đây chính là lời giải thích của ông cho tôi sao?”
Viện trưởng Từ sốt ruột, vội vàng giải thích nói: “Lâm tổng, tôi sao lại lửa anh được! Nhưng toàn bộ người đều ở đây hết rồi!”
Lê Nhật Linh cũng nhìn lướt qua toàn bộ một lần, quả thực, những người này đều rất quen mắt, có điều không phải là người y tá đưa miếng giấy đó cho cô, người y tá đó chỉ từng đến một lần, bị Lâm Quân doạ giật nảy mình, cô cũng nghiêm túc mà nhìn người y tá đó thêm vài cái “Viện trưởng Từ, ý của ông là tôi mù rồi à?
Không nhìn ra được?”
‘Viện trưởng Từ sốt ruột muốn giậm chân, ông †a thực sự đã gọi hết người qua đây rồi, viện trưởng Từ đột nhiên nhìn thấy Lê Nhật Linh, cảm thấy dường như vẫn còn chút hi vọng, vội vã lên tiếng cầu xin sự giúp đỡ của Lê Nhật Linh: “Bà Lâm, bà qua đây xem đi, có người mà hai người muốn tìm không?”
Lê Nhật Linh cũng lực bất tòng tâm mà lắc đầu.
Lâm Quân cười lạnh, nhìn viện trưởng Từ nói: “Xem ra không tìm được người rồi?”
“Không không không” Viện trưởng Từ vội vàng lắc đầu, tiền quỹ vận chuyển của bệnh viện vẫn còn trông cậy vào Lâm Quân, nếu như không có tập đoàn Lâm Thị, nguồn điều trị và nhân tài của công ta đều không thể được nuôi sống “Lâm tổng, anh lại cho tôi thêm chút thời gian nữa, tôi nhất định sẽ cho anh một lời giải thích!”
viện trưởng Từ nghiến răng hứa hẹn.
“Nếu như không thể thì sao?”
“Vậy tôi sẽ khai trừ hết những người này! Coi như là bù đắp cho bà Lâm!”
Viện trưởng Từ vừa nói, những y tá bác sĩ đó bỗng chốc ngấn ra, người vốn được sắp xếp chăm sóc cho Lê Nhật Linh đều là những nhân tài trong bệnh viện, nếu như không phải thì cũng là người cũ cốt cán trong bệnh viên, viện trưởng Từ thực sự nỡ khai trừ hết bọn họ sao?
“Ừm” Lâm Quân đồng ý, nhíu mày: “Một ngày”
Còn chưa đợi Lâm Quân nói xong, một người phụ nữ đã đứng ra, đang sợ hãi đến nói cũng lắp bắp nói: ” trưởng….người Lâm tổng cần tìm, đã từ chức rồi, chúng tôi ở bệnh viện này đã nhiều năm như thế, lại vừa hay là tuổi sinh con, viện trưởng Từ có thể nào đừng khai trừ chúng tôi.”
“Từ chức rồi?” viện trưởng Từ thấy rất kì lạ, ông ta không hề nhận được tin tức những người đó từ chức.
“Đúng vậy…Hôm đó tôi có việc, nghĩ là chỉ là thay thuốc mà thôi, nên mới để Tiểu Lâm đi thay, ai ngờ lại có chuyện này”