Lâm Quân đương nhiên nhìn ra được suy nghĩ của Hà Dĩ Phong, anh quay người ngáp một cái, định đóng cổng lại.
“Này, đợi đã, đợi đã, tôi vào mà, tôi vào mà, bên ngoài có gì hay chứ, cũng đâu tốt được bằng bên trong đâu đúng không?”
Hà Dĩ Phong không muốn tự hành hạ chính mình, anh đi vào bên trong với Lâm Quân.
“Ngồi đi!”
Lâm Quân nhìn Hà Dĩ Phong một cái, anh rót một tách trà nóng, đẩy đến trước mặt Hà Dĩ Phong, Hà Dĩ Phong nhìn tách trà rồi lại nhìn Lâm Quân.
“Tình trạng của anh tốt hơn so với tưởng tượng của tôi nhiều đấy, không biết đây được tính là chuyện tốt hay chuyện xấu nhỉ?”
“Anh cảm thấy thế nào?”
Thấy Hà Dĩ Phong không định uống trà, Lâm Quân tự mình bưng một tách lên, nhấp từng chút một.
“Đương nhiên là tôi hy vọng anh ổn rồi, nhưng tôi chỉ sợ anh cố giấu ở trong lòng, cuối cùng sẽ có ngày bùng phát mà thôi. Thế nhưng bây giờ tôi không nhịn nổi mà lo lắng cho anh, làm thế nào mới tốt đây”
Nghĩ tới đây, Hà Dĩ Phong đột nhiên nhíu mày lại, còn Lâm Quân vẫn mang dáng vẻ bất cần đời như trước, nhìn thì không thấy chút vẻ buồn chán nào.
“Aiya, Lâm Quân này, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy? Anh biết bây giờ dáng vẻ của anh khiến người ta sợ lắm không?”
Hà Dĩ Phong cướp tách trà trong tay anh xuống, có hơi lo lắng.
“Vậy tôi nên có dáng vẻ như nào?”
Lâm Quân bị cướp đi tách trà, anh cũng không hề tức giận, mà lười biếng dựa vào ghế sofa.
“Anh nên giận dữ, anh nên tức giận, anh nên chán nản, buồn bã…”
Hà Dĩ Phong nhìn Lâm Quân, còn Lâm Quân cứ nhìn chằm chằm anh ta, giống như đang rất chăm chú lắng nghe, thế nhưng sự nghiêm túc này lại khiến Hà Dĩ Phong không thể nói tiếp được.
“Buồn bã, tức giận, giận dữ, sau đó thì sao?”
Ánh mắt Lâm Quân đột nhiên đỏ lên, anh tiếp tục nhìn Hà Dĩ Phong, gần như là đã nghe thấy điều gì đó buồn cười lắm vậy.
Đúng vậy, sau đó thì sao? Hà Dĩ Phong không trả lời được, anh tự mình bưng một tách trà lên, uống một ngụm lớn.
“Trước đó Nhật Linh xảy ra chuyện nhưng cô ấy vẫn còn ở trước mắt tôi, tôi có thể nhìn thấy cô ấy, tôi có thể nối giận, tôi có thể đau lòng, cũng có thể chán nản, thế nhưng bây giờ Nhật Linh biến mất không tung tích, là biến mất không tung tích đấy, anh biết không? Còn sống hay đã chết tôi cũng không biết, tôi buồn thì có tác dụng gì, anh nói cho tôi biết đi, có tác dụng gì sao?”
Khóe mắt Lâm Quân đỏ lên, anh nắm chặt tay lại, rất chặt, anh cố gắng khống chế sự đau đớn và cảm xúc trong lòng mình.
“tâm Quân!”
Lúc này mới là dáng vẻ vốn có của Lâm Quân, anh ấy đang rất đau khổ, Không biết vì sao khi nhìn thấy Lâm Quân bộc lộ ra hết cảm xúc của mình, trong lòng Hà Dĩ Phong lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Nhưng lo lắng thì vẫn có.
“Bây giờ anh quay về có phải là có kế hoạch gì không?”
Với tính cách của Lâm Quân, không đi tìm Lê Nhật Linh mà lại quay về nước, ngoại trừ có dự định khác ra, anh thật sự không nghĩ ra được lí do nào nữa.