Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tắc đường xảy ra mấy tiếng liền, đèn hai bên đường đều được bật sáng, Lê Nhật Linh đợi đến mòn mỏi, cô dần dần ngủ thiếp đi.



Lâm Quân đột nhiên cúi xuống và bóp nhẹ vào mũi cô: “Đừng ngủ, sẽ bị cảm lạnh đấy”



Thanh âm của anh ấm áp lại dịu dàng đến mức cô tưởng mình đang nằm mơ, Lê Nhật Linh dụi dụi mắt, khuôn mặt mơ màng làm cho Lâm Quân không nhịn nổi thơm lên má cô.



Lê Nhật Linh có chút tỉnh táo trở lại, bé Cảnh vẫn còn ngủ say trong vòng tay cô, cô quay mặt sang nói: “Đừng làm loạn, đang có trẻ con ở đây”



Đột nhiên Lâm Quân cảm thấy anh và Lê Nhật Linh giống như những cặp vợ chồng hạnh phúc.



kết hôn nhiều năm đang đưa con ra ngoài chơi vậy.






“Không sao đâu, bọn trẻ vẫn đang ngủ mà”



Lâm Quân cười, đôi mắt mơ màng của Lê Nhật Linh vô cùng quyến rũ, khiến anh cực kỳ muốn cần một miếng lên mặt cô.



Lê Nhật Linh dụi dụi mắt, cô thấy đèn đường đều đã được bật lên, thở dài: “Trời tối mất rồi”



“Ừ, chắc là hôm nay chúng ta chỉ có thể đi mua thức ăn về nhà nấu cơm thôi.”



Lâm Quân chống cắm cẩn thận nhìn Lê Nhật Linh, khuôn mặt cô ấy so với trước đây chẳng có gì thay đổi, giống hệt với ba năm trước. Nếu như nhất định muốn tìm xem cô có gì khác trước, có lẽ chỉ là có thêm một chút dịu dàng.



“Vẽ nhà?” Lê Nhật Linh cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, dù sao cũng đều ăn cơm cùng các con thì ở đâu cũng vậy thôi Lâm Quân đột nhiên hạ thấp giọng xuống giống như một cậu bé lớn làm nũng với Lê Nhật Linh: “Lâu lắm rồi không được ăn cơm em nấu.”



Bé Cảnh đột nhiên tỉnh giấc, dụi dụi mắt rồi dùng giọng trẻ con của mình nói: “Cha đáng yêu quá đi, con cũng chưa được ăn cơm mẹ nấu bao giờ ý”



Lâm Quân cảm thấy vô cùng xấu hổ… Khó.



khăn lắm anh mới làm nũng một lần liền bị con trai nhìn thấy.



Lê Nhật Linh nhịn không nổi liền cười “hí hí hí”, Lâm Quân nhìn sang cô bằng ánh mắt tỏ vẻ tức giận rồi đe dọa: “Không được cười!”



“Cha thật hung dữ”






Hứa Phong cũng tỉnh dậy, dựa vào vòng tay.



của Lê Nhật Linh.



“Hai đứa các con có muốn ăn đồ mẹ nấu nữa không?” Bộ dáng tức giận của Lâm Quân không lề có tác dụng ngăn Lê Nhật Linh cười, ngược lại còn dọa bọn trẻ sợ hãi Không có gì bất ngờ, Hứa Phong và bé Cảnh đều còn nhỏ, vô cùng đơn thuần, hai đứa gật đầu như những con gà con vậy.



Lâm Quân vô cùng đắc ý: “Vậy thì phải nghe lời cha, nếu không thì mẹ sẽ không nấu cho mấy đứa ăn cái gì đâu”



“Rõ ràng là em chuẩn bị nấu ăn đấy nhé” Lê Nhật Linh kháng nghị lại, lẽ nào không phải là nên nghe lời cô sao?



Nhưng hai đứa trẻ sao có thế hiểu được ý cô, nghe xong lời nói của Lâm Quân liền vỗ tay hoan hô vô cùng vui mừng, giống như đã được ăn đồ mẹ nấu rồi Đường vẫn tắc, không có chút tín hiệu nào cho thấy sắp thông thoáng cả, nhưng ở đây vấn là một nơi rất náo nhiệt, cách đó không xa có một siêu thị, thấy mọi người cũng đã ngủ được một lúc rồi, có lẽ sẽ không buồn ngủ nữa, Lâm Quân ra hiệu: “Ở nhà không có thức ăn, bây giờ vẫn còn tắc đường, chúng ta đi dạo trong siêu thị rồi mua ít đồ ăn đem về nhé”



Hiếm có một ngày mà tính khí Lâm Quân lại tốt như hôm nay, bình thường anh luôn vô cùng cáu kỉnh khi bị tắc đường thế này, lúc nào cũng kêu ca trời đất.



Lái xe đều sợ đến mức không dám nói chuyện, nhưng hôm nay tắc đường lâu như vậy, trên mặt Lâm Quân không hề có chút cáu kỉnh nào, thậm chí còn không thề kêu la.



Sức anh hưởng của vợ quả nhiên không nhỏ, lái xe không khỏi lắc đầu cảm thán, chưa cần nói đến Lâm Quân, hôm nay ngay cả ông cũng chỉ chờ nhanh nhanh để được nghỉ ngơi.



Thực ra ông không hề biết răng, Lâm Quân chỉ nhìn mặt hai đứa nhỏ và Lê Nhật Linh trái tìm liền cảm thấy ấm áp không thể lý giải nổi. một chút cũng không thấy sốt ruột, ngược lại còn hi vọng giây phút này có thể kéo dài hơn một chút.



Vô luận Lê Nhật Linh ở cạnh anh bao lâu đi nữa anh cũng không cảm thấy mệt mỏi.



Trong siêu thị, Lâm Quân đấy xe đấy, Lê Nhật Linh nắm tay bọn trẻ, rồi đưa cả nhóm đi chọn đô ăn ở khắp mọi nơi. Trẻ con đều thích ăn đồ ăn vặt đương nhiên Hứa Phong và bé Cảnh cũng không phải ngoại lệ, cô bèn lấy mấy gói khoai tây chiên và kẹo.



“Không phải hai đứa trước đây không thích ăn kẹo à?”



Lâm Quân nhẹ nhàng hỏi hai đứa nhỏ, bình thường anh vẫn hay dối theo chúng, hay là bởi vì bé trai không thích ăn đồ ngọt nên Hứa Phong và Lâm Cảnh đều không thích ăn kẹo.



“Bọn con không thích lắm” Hứa Phong gật đầu đồng ý, bé Cảnh cũng ngầm nhận như vậy, trên mặt lại nở nụ cười: “Nhưng mà em gái thích ăn kẹo ạ, mẹ đã trở về rồi, em gái con cũng nhất định trở về mà”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK