Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 608: Gặp



Hòa Phong Ôn Hòa cầm túi chạy ra khỏi Phong Linh Đàm.



Lại chờ nữa thì chẳng phải là chờ Hòa Phong và Tiểu Cảnh đích thân đuổi mình ra ngoài sao?



“Cha ơi! Cô Ôn Hòa đi rồi!” Hòa Phong vui vẻ nói, giống như mình rất ngoan ngoãn nghe lời đuổi cô ấy ra ngoài vậy.



“Ừ” Lâm Quân đáp, tiếng khóc của Hạ Ly cũng dần ngừng lại, nhưng vẫn tác động rất lớn đến trái tim Lê Nhật Linh, “Hòa Phong, con đi mời má Trương đưa Hạ Ly đến bệnh viện”



Hạ Ly bị thương, phải kiểm tra cẩn thận một chút, đồng thời cũng khiến Lê Nhật Linh yên †âm… Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh. Vất vả lắm anh mới khiến cô thả lỏng được một chút, thế mà lại bị Ôn Hòa làm cho bao công sức đều đổ sông đổ biển.






“Cha… Hòa Phong thử thăm dò lên tiếng: “Hòa Phong và em trai có thể đến không?”



Cậu bé nhớ cha, huống chỉ mẹ cũng ở đó.






Xem ảnh 1
chapter content






lại bên cạnh mình “Mẹt” Hạ Ly vừa đến phòng bệnh liền dang đôi †ay mũm mĩm lao về phía Lê Nhật Linh, lại bị Lâm Quân tay lanh mắt lạ ngăn lại.



Hạ Ly ngước khuôn mặt mũm mĩm tủi thân nhìn cha, đôi mắt to trong veo chớp chớp.



Không biết tại sao Lâm Quân lại không cho cô bé ôm mẹ.



Hòa Phong và Tiểu Cảnh đi theo phía sau, nhìn thấy trên đầu Lê Nhật Linh quấn vải màu trắng cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô, đặt ngón tay trỏ lên môi ra hiệu cho Hạ Ly im lặng.



“Mẹ bị thương, em phải ngoan, nếu không vết thương của mẹ sẽ đau đấy.



Đôi mắt Lê Nhật Linh sáng lên, ánh mắt nóng rực, nhìn Hòa Phong, xúc động đến rơi nước mắt.



Sự phấn khích khi mất đi mà có lại không ngôn từ nào có thể diễn đạt hết được. Lê Nhật Linh mím chặt môi, sợ chỉ cần mở miệng nói thì mình sẽ khóc lên.






Lê Nhật Linh chống tay ngồi dậy, ngón tay thon dài mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hòa Phong, cẩn thận cảm nhận nhiệt độ từ là da cậu bé. Cô cẩn thận giống như mình đang nắm mơ, sợ mình chỉ mạnh tay một chút thì giấc mơ này sẽ tan biến..



Khuôn mặt Hòa Phong thực sự giống cô như đúc. Đây chính là đứa bé mà cô đã hoài thai mười tháng sinh ra!



Cuối cùng Lê Nhật Linh cũng không thể kìm nén được nữa, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Cô cảm nhận được, đây chính là con của cô, là Hòa Phong của cô.



“Cha bắt nạt mẹ sao? Tại sao mẹ lại khóc?”



Tiểu Cảnh đứng một bên cảm thấy kỳ lạ, hỏi Lâm Quân.



Lâm Quân vừa lấy khăn giấy lau nước mắt cho Lê Nhật Linh, vừa trả lời Lâm Cảnh: “Mẹ gặp các con nên vui mừng đấy”



Lâm Cảnh cái hiếu cái không gật đầu, một lúc sau mới nói: “Tiểu Cảnh gặp được mẹ cũng rất vui”



Má Trương cũng có con, thấy dáng vẻ này của Lê Nhật Linh, bà ta cũng rất xúc động, đứng một bên lau nước mắt, không đành lòng quấy rầy không khí hạnh phúc của gia đình nhỏ, nên rời khỏi phòng bệnh.



“Hạ Ly? Lâm Quân gọi bé con mũm mĩm đến bên cạnh, quan sát cẩn thận từ trên xuống dưới, không thấy có vấn đề gì, liền hỏi cô bé: “Con còn đau không?”



Hạ Ly khó hiểu lắc đầu: “Hạ Ly không đau, mẹ đau!”



“Không phải là lúc nấy con khóc trong điện thoại sao? Có phải là bị thương rồi không? Cha đưa con đi gặp bác sĩ”



“Hạ Ly không bị thương, là do bị cô kia dọa, Hạ Ly sợ nên mới khóc. Hạ Ly không phải bé hư, nhưng mà lúc cô kia nhìn Hạ Ly đáng sợ lắm!” Hạ Ly bĩu môi, suy nghĩ một chút, sợ không giống lắm, thế nên cô bé nhe răng trợn mắt thành cái mặt quỷ nhìn Lâm Quân: “Giống thế này này!”



‘Vẻ mặt sinh động của cô bé khiến Lê Nhật Linh nín khóc mỉm cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK