“Có nghe không, con gái, bác sĩ đã nói rồi, cô ấy không có chuyện gì, con đừng quá tự trách, bây giờ con còn đang mang thai, tránh xúc động mạnh”
Hoàng Ánh võ về Lê Minh Nguyệt đang nằm trong lòng mình, ánh mắt cũng tràn đầy lo lắng.
“Vâng”
Lúc này Lê Minh Nguyệt mới chui ra khỏi ngực Hoàng Ánh, lau nước.
mắt, con mắt đỏ rực, ẩm ướt như thỏ con.
“Lúc đầu con gặp cô ấy ở cổng biệt thự nhà họ Lâm, tưởng rằng cô ấy là Nhật Linh, kết quả sau đó mới biết là không phải. Cô ấy nói cô ấy đến để giả làm mẹ của mấy đứa nhỏ, con còn đặc biệt tức giận, cho rằng cô ấy có tâm tư khác, là một người phụ nữ xấu, còn mắng cô ấy nữa”
Lê Minh Nguyệt nhìn Lâm Ảnh nằm trên giường, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy. Cô ấy cũng không ngờ là Lâm Ảnh lại vì mình mà làm như vậy.
“Đây là quyết định Lâm Quân, nếu cô ấy đã nguyện ý tới thì vốn đã phải chuẩn bị tốt tâm lý chịu tủi nhục, con nói những lời đó cũng không tính là gì!”
Hoàng Ánh nhìn Lâm Ảnh một cái, vỗ tay Lê Minh Nguyệt nói tiếp: “Cùng lắm thì sau này chúng ta đối xử tốt với người ta một chút, đền bù cho cô ấy là được”
Mặc dù lời nói có chút ích kỷ, nhưng cũng là sự thật, huống chi cũng là muốn an ủi Lê Minh Nguyệt.
“Vâng!”
Lúc này Lê Minh Nguyệt mới an tâm gật nhẹ đầu, thở dài một hơi, vì lời nói của chính mình mà có chút áy náy bất an.
“Bây giờ con cũng không phải chỉ có một mình, đứa bé trong bụng yếu ớt như vậy, cứ khóc như vậy phỏng chừng khóc đến hại người mất, đến lúc đó Hà Dĩ Phong về, nó lại đau lòng”
“Con biết, con nhất định sẽ bảo vệ tốt đứa nhỏ.”
Lê Minh Nguyệt sờ lên bụng mình, lau khô nước mắt trên mặt.
Lúc này Hà Dĩ Phong đã lên máy bay, không ngừng nhìn đồng hồ trên cổ tay tính thời gian bay tới nơi, trong đầu đều là Lê Minh Nguyệt.
Giống như lúc nghe thấy tiếng cô khóc, trái tim anh như bị bóp nghẹt vậy.
Anh cũng biết một chiêu này là trả thù mình, kẻ gây ra cũng chỉ có mình James.
Có điều James lại dám phái người tới thành phố Hà Nội ra tay với Lê Minh Nguyệt, chỉ sợ cũng do bị Lâm Quân ép tới đường cùng rồi.
“Cô tỉnh rồi”
Lê Minh Nguyệt để đồ ăn đã chuẩn bị cho Lâm Ảnh xuống, thấy Lâm Ảnh từ từ mở mắt, vội vàng tới đỡ Lâm Ảnh ngồi dậy.
Phần lưng đau đớn khiến Lâm Ảnh hít sâu một hơi, không khỏi thở nhẹ ra.
“Sao? Tôi đụng trúng vết thương của cô à?”
Lê Minh Nguyệt lo lắng nhìn Lâm Ảnh, động tác trên tay cũng nhẹ đi nhiều.
“Không có chuyện gì, tự tôi làm được.”
Lâm Ảnh nói vậy, Lê Minh Nguyệt đành phải ngượng ngùng thu tay về, không khỏi có mấy phần xấu hổ, lúc này Lâm Ảnh mới tự chống đỡ cơ thể mình ngồi dậy.
“Vậy, cô có muốn uống nước không?”
Bởi vì dùng trước đó dùng ánh mắt không tốt nhìn người ta nên ít nhiều cũng khiến người ta bị tổn thương, trong lòng Lê Nguyệt luôn có chút băn khoăn, luôn muốn làm chút gì đó, đền bù người ta.
“Không cần, tôi không khát”
Lâm Ảnh lắc đầu, dùng tay mò sờ phần băng vải quấn dưới quần áo của mình.
“À, bác sĩ nói cô bị thương không nặng, chỉ cần tịnh dưỡng cho tốt, cho nên trong khoảng thời gian này cô không cần làm gì cả, nghỉ ngơi thật tốt là được rồi”