Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1209





Trần Hi Lam kích động chỉ vào dáng người của Trần Hi Tuấn ở trong bụi cỏ, trực thăng ù ù từ từ đi tới đó, trong lòng Lâm Quân cũng thấy bất ngờ.





Nhưng Trần Hi Lam vẫn đứng bất động ở chỗ cũ, trong lòng có một chút chờ mong và nghỉ ngờ.





Cô không dám bước tới đó, cô sợ không dễ dàng gì mới tìm được anh trai của mình, nhưng anh đã rời xa cô rồi.





Trần Hi Lâm ngẩng đầu lên nhìn vách núi, một nơi cao như vậy, cô thậm chĩ đã không dám để cho bản thân mình tiếp tục tìm kiếm.





Còn Lâm Quân thì nhìn Trần Hi Tuấn, cũng không di chuyển bước chân, Trần Hi Tuấn ở đây, vậy thì còn Lê Nhật Linh thì sao? Vậy không phải là cũng ở gần đây đó chứ.





Nhưng trực giác ở sâu trong lòng đang mách bảo anh, Lê Nhật Linh không có ở đây.





Loại trực giác này khiến cho anh cảm thấy đau khổ.





Mấy người nhanh chóng chạy tới đó, thử hơi thở yếu ớt của Trần Hi Tuấn, đôi mắt sáng rực lên, gật đầu với Lâm Quân: “Vẫn còn thở, mạch vẫn đập”





“Đưa anh ấy về trước đã!”





Liếc nhìn Trần Hi Tuấn máu me be bét một cái, Trần Hi Lam nước.





mắt lã chã rơi xuống, Lâm Quân than một tiếng nói.





“Nhưng mà chị Nhật Linh , chị Nhật Linh cũng có thể là ở gần đây”





Trần Hi Lam nghẹn ngào, cho dù là tình trạng hiện giờ, cô cũng không thể quên rằng có một người đang chờ đợi họ cứu, bởi vì đây là quả báo mà do một tay bố cô gây nên.





“Không, cô ấy không ở đây, nghe theo tôi, lát nữa cô trở về trước cùng với Trần Hi Tuấn, tôi tiếp tục đi tìm Nhật Linh”





Lâm Quân kiên định lắc đầu, nhìn thấy quần áo của Trần Hi Tuấn dính đầy vết máu, trong lòng anh rất phiền muộn, có phải hiện giờ Nhật Linh của anh cũng đang phải chịu nỗi đau tương tự không.





Thậm chí…còn có thể là nghiêm trọng hơn.





tỪi Trần Hi Lam gật đầu, cô nhìn Lâm Quân, cảm nhận được nhịp tim của anh, cô yên tâm trở lại, một người từ nhỏ đã luôn ở lại vào tình thân như cô, trước giờ cô chưa từng nghĩ răng, nếu có một ngày mất đi học thì sẽ như thế nào, nếu như có một ngày bố của cô phải vào tù, vậy thì cô cũng chỉ còn lại một người anh mà thôi.





Trực thăng bay trở lại chỗ cũ, không hiểu vì sao, giữa đường trái tim của Lâm Quân đau dữ dội, anh nhìn xuống bên dưới một cái, vừa rồi hoàn toàn không tới đây.





“Đừng đi vội!”





Lâm Quân gọi phi hành viên.





“Sao khi nãy không đi qua nơi này?”





“Địa hình nơi này phức tạp, khi nãy phát hiện ra có một con đường ở gần đây từ trên cao, cách hiện trường xảy ra chuyện rất gần, cho nên đưa mọi người trở về từ chỗ này”





Phi hành viên giải thích “Chính là nơi này, cậu đưa bọn họ về đi, để tôi ở đây”





“Nhưng địa hình ở đây rất phức tạp, tiên sinh rất có thể sẽ đi lạc.





Phi hành viên không hiểu nói.





“Đúng vậy, Lâm Quân, sao đột nhiên anh…”





Trần Hi Lam nhìn anh, dáng vẻ của anh, như cảm nhận được điều gì đó, lẽ nào là Nhật Linh.





“Không, Nhật Linh ở đây, cô ấy nhất định là ở bên dưới, đợi tôi cứu cô ấy”





Lâm Quân lắc đầu, nếu như là Nhật Linh thì có bảo anh lên rừng xuống biển thì anh cũng bằng lòng.





“Vậy tiên sinh à anh đi xuống trước đi, tôi gọi người xuống đây”





Phi hành viên bất lực gật đầu thả thang dây xuống, Lâm Quân xuống máy bay.





Trần Hi Lam nhìn Lâm Quân như thể đã phát điên ở dưới đất, đột nhiên cô nghỉ ngờ, giữa người với





Lâm Quân gọi to cái tên Lê Nhật Linh, âm thanh hướng về phía thung lũng.





“Lê Nhật Linh, anh là Lâm Quân, anh biết em ở đây, em nghe thấy thì hãy trả lời lại anh”





Nỗi đau trong lòng càng trở nên mãnh liệt hơn, hiện giờ Nhật Linh của anh không ổn, anh phải mau chóng tìm thấy cô.





Đột nhiên nhớ lại lời nói của Durant, nơi này có rất nhiều hang động được hình thành do thủy triều lên xuống, nếu như những nhân viên cứu hộ đều không tìm thấy, nói không chừng là vì cô ở góc chết nào đó.





Tư duy trong phút chốc trở nên rõ ràng, mục tiêu của Lâm Quân đã hướng đến những hang động đó, nhưng những hang động đó về cơ bản không thể được gọi là hang động, đều chỉ là đất bị lõm mà thôi.





Một vùng đất nhỏ mà thôi, vả lại bùn đã tràn vào, sao có thể chứa được cả một người chứ.





Nhưng cảm giác đau đớn ở trong lòng nói với anh, anh tìm kiếm dọc theo từng viên đá ở trên bờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK