Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1120





Lâm Quân giả vờ nghiêm túc, nói.





“Anh như thế thất đức chết được, vậy mà nỡ ra tay với đứa nhỏ, hơn nữa Hạ Ly còn bé mà, sao anh có thể…”





Trần Hi Tuấn tưởng Lâm Quân nói thật, lập tức bày ra bộ dạng gà mẹ bênh con, càng nói càng tức giận, mặc dù Hạ Ly không phải con gái ruột của cậu ta, nhưng ở nước Mỹ ba năm, sớm đã có cảm tình.





“Đùa cậu thôi, con gái của tôi, tôi đương nhiên không nỡ đánh rồi, Nhật Linh thương con bé như thế, tôi mà đánh thì Nhật Linh giết tôi chết mất! Ngược lại là cậu ấy, cậu xem vừa nhắc đến Hạ Ly đã căng thẳng thế rồi, con bé còn không nhớ cậu à?”





“Xí, không buồn cười chút nào”





Trần Hi Tuấn bị Lâm Quân hố, trên mặt không nén được tức giận dập điếu thuốc trong tay.





“Hành động lần này tại sao lại thất bại hả, không phải Lê Nhật Linh đã hôn mê rồi à? Cô ta chẳng khác gì một người chết, vậy mà cậu cũng thất bại cho được nữa!”





Trong tay James kẹp lấy một điếu xì gà, quan sát tỉ mỉ Minh trước mắt mình, mang theo hiếu kì và không vừa lòng.





“Xin lỗi ngài, lần này là sai lâm của tôi! Nhưng Lê Nhật Linh đã tỉnh lại rồi, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa!”





Mặc dù Minh ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng lại nhìn James bằng ánh mắt không nịnh không kiêu đúng chuẩn mực.





“Cơ hội, cậu có chắc tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa thì cậu có thể xử lý được Lê Nhật Linh cho tôi không? Tôi thấy cậu như thế này, chỉ bằng đổi người khác làm cho rồi!”





James hít một hơi thuốc thật sâu, nheo mắt nhìn Minh.





“Cứ để tôi làm đi, tôi sẽ dốc hết khả năng của mình!”





Minh ngẩng đầu lên nhìn James như một phản xạ có điều kiện.





“Dù cho Lê Nhật Linh tỉnh lại thì đã sao, cơ thể bây giờ cũng rất suy yếu! Nhưng mà do chuyện xảy ra lần trước, chắc chắn Lâm Quân sẽ có đề phòng mà tăng cường bảo vệ cô ta hơn mà thôi, bây giờ đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để ra tay với cô ta mất rồi, về chuyện xử lý cô ta, để tôi cân nhắc lại đãi”





James xoay người nhìn ra cửa sổ, giống như là đang ấp ủ một âm mưu to lớn hơn nữa.





“Vâng!”





Minh nhìn bóng lưng của James, nhớ lại lúc ở bãi đỗ xe nhắc nhở Hà Dĩ Phong, James lòng dạ độc ác, sớm muộn cũng sẽ gặp quả báo, mà anh ta trước đây chỉ là một người thích tự do tự tại không bị trói buộc, cũng chỉ nghĩ về giây phút của hiện tại.





Con người khi phải đối mặt với cái chết, anh ta thật ra cũng chẳng có bao nhiêu sợ hãi.





Nhưng từ khi gặp được Trần Hi Lam, anh ta đột nhiên bắt đầu hơi sợ rồi, chỉ mong muốn làm một người tốt, đàng hoàng sống tiếp.





Nếu nói bây giờ có thể làm được chút gì đó, có lẽ trước tiên sẽ là trở thành một người tốt, sau đó đến gần cô thêm chút nữa!





Chỉ nghĩ đến đó thôi, ánh mắt anh cũng trở nên dịu dàng đi rất nhiều!





“Vậy ngài còn có gì căn dặn nữa không ạ?”





“Không có, cậu lui xuống đi!”





“Vâng!”





Ra khỏi phòng làm việc, Minh thấy mình tỉnh táo lên không ít.





Lúc này anh ta chỉ muốn lén nhìn cô mà thôi!





Minh lái xe đi đến nhà James, những năm này đi theo ông ta, mặc dù cũng chẳng học được cái gì nhưng thân thủ trở nên nhanh nhẹn không ít.





Trèo qua hàng rào có thể thấy được vườn hoa trong nhà của ông ta.





Mà lúc này, dưới tàn cây, Trần Hi Lam đang ngồi trên xích đu dựa người vào dây thừng, trên tay cầm một đóa mẫu đơn đỏ, chuyên chú phân tích cánh hoa của nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK