Vẻ mặt Lâm Quân vô cùng nghiêm túc, không có chút gì gọi là trêu đùa khiến cho Trần Hi Tuấn có chút tức giận.
“Anh nói cái gì, anh nói tôi không hiểu cha tôi, nực cười, chẳng lẽ anh còn hiểu cha tôi hơn cả tôi sao, anh có thể hiểu cha tôi hơn cả con của ông ấy sao?”
Trần Hi Tuấn giống như hét vào mặt Lâm Quân, đúng vậy, bị người khác nói những lời như vậy thật đúng là trò cười, không khác gì bị vả thẳng vào mặt.
James là cha của Trần Hi Tuấn, là người từ nhỏ đến lớn luôn ở bên cạnh cậu ta, Lâm Quân chỉ là một người ngoài, anh dựa vào cái gì dám nói cậu ta không hiểu cha mình chứ?
Lâm Quân không hề giật mình trước phản ứng của Trần Hi Tuấn một chút nào, anh bình tĩnh nhấp một ngụm rượu, yên lặng chờ Trần Hi Tuấn bớt giận.
Trần Hi Tuấn nhìn anh, thật sự không thể hiểu nổi Lâm Quân, anh quá kỳ lạ, Lâm Quân không nói gì ngược lại khiến cậu ta càng không biết nên tiếp tục như thế nào!
Trần Hi Tuấn dứt khoát cầm chén rượu lên, hung hăng uống một ngụm lớn.
“Nói xong rồi sao?”
Lâm Quân cầm chén rượu trong tay, xoa xoa huyệt thái dương. Tửu lượng của Trần Hi Tuấn đúng là không tệ, uống nhiều vậy mà vẫn không sau, may mà anh không cần phải nghĩ xem nên đưa cậu ta về như thế nào.
“Vẫn chưa, tôi nói cho anh biết, Lâm Quân, nếu như anh cứ nhất quyết muốn làm tôi nghỉ ngờ cha tôi, thì mời anh đưa bằng chứng ra!
Nếu không thì tôi sẽ nghi ngờ anh đang cố tình châm ngòi để làm tình cảm cha con của chúng tôi sứt mẻ! Thật là một ý đồ xấu xa”
Trần Hi Tuấn cắn chặt răng, lần này cậu ta không lớn tiếng nói mà cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, dù vậy, trong ánh mắt vẫn tràn đầy sát khí.
Lâm Quân thu hi “Đúng là bây giờ tôi không có bằng chứng” Lâm Quân chậm rãi mở miệng.
ánh mắt lại, anh nói: “Vậy thì anh còn cái gì để nói nữa”
Trần Hi Tuấn nghe thấy Lâm Quân nói vậy thì vô cùng vừa lòng, khóe miệng cạu ta khế cong lên, xoay ghế ngồi đối diện quầy bar, không nhìn Lâm Quân.
“Cho nên tôi mới cần cậu giúp tôi tìm bằng chứng! James là người đa nghỉ nhưng hẳn là ông ta sẽ không nghi ngờ cậu, chỉ cần cậu đồng ý giúp đỡ thì mọi chuyện sớm muộn cũng sẽ rõ ràng, tôi cũng có thể cho cậu thấy được toàn bộ sự thật”
Lâm Quân biết yêu cầu này đối với Trần Hi Tuấn có chút tàn nhẫn, trong chuyện này, cậu ta cũng xem như là người bị hại, nhưng hiện giờ ngoại trừ cách này ra thì không còn cách nào tốt hơn nữa.
Hơn nữa, nếu không bắt được thủ phạm thật sự thì sau này sẽ càng có nhiều người tổn thương hơn nữa.
Cũng có thể nói, quan trọng hơn là dù anh không biết mục đích của James rốt cuộc là gì thì anh cũng nhất quyết không để Lê Nhật Linh lâm vào nguy hiểm nữa.
“Anh nói cái gì? Bảo tôi giúp anh đi điều tra cha tôi, tôi nói cho anh biết, không bao giờ có chuyện như vậy đâu!”
Quả nhiên, Trần Hi Tuấn không ngờ Lâm Quân sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, cho dù cậu ta có hận cha mình thật, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới sẽ phản bội ông ta.
Hơn nữa, cha cậu ta không hề có liên quan đến nước Pháp, sao có thể làm ra những chuyện vô lý đó.
“Ý tôi không phải như vậy, tôi chỉ hy vọng cậu phối hợp với tôi, chẳng lẽ cậu không muốn biết chân tướng mọi việc sao?” Lâm Quân nhíu mày nhìn Trần Hi Tuấn, nghiêm túc khuyên bảo cậu ta.
“Tôi không muốn! Huống hồ nếu không phải thì sao chứ?”
Trần Hi Tuấn dứt khoát từ chối.
“Hừ, Trần Hi Tuấn, không ngờ cậu cũng chỉ là một người như nhược!
Nếu thật sự không phải thì tôi sẽ đích thân xin lỗi cậu và cha cậu, tuyệt đối không làm thêm chuyện gì nữa!” Lâm Quân lạnh lùng cười, dùng chiêu khích tướng để thuyết phục Trần Hi Tuấn.
“Anh nói cái gì cơ?”
Đôi mắt Trần Hi Tuấn hơi tối lại, cậu ta túm lấy cà vạt của Lâm Quân.