Cuối cùng chiếc xe cũng thắng lại, dừng lại trên một bờ biển rộng, quán tính khiến thân thể cậu ta lao về phía trước, Trần Hi Tuấn mím môi, cởi dây an toàn, bóng dáng cô độc ngồi trên tảng đá bên bờ biển, nơi này trước kia cậu ta đã từng đưa Lê Nhật Linh đến Cậu ta không biết tại sao đột nhiên điều khiển xe tới đây, nghe tiếng sóng vỗ vào bờ biển, trong ngực cảm thấy một trận ức chế mạnh mẽ.
“A”
Cậu ta mạnh mẽ hét lên trước mặt biển đầy sóng gió, như thể chỉ bằng cách này mới có thể khiến cậu ta cảm thấy tốt hơn.
“AI” Trần Hi Tuấn hét lớn một tiếng lại một tiếng, điện thoại trong túi ngoài ý muốn yếu ớt vang lên.
“Alo “Lâm Quân!” Trần Hi Tuấn nghiến răng nghiến lợi: “Anh gọi tới đây là muốn xem trò cười của tôi đúng không? Hay là nhắc nhở tôi là đồ đê tiện đối với Nhật Linh?”
“Không, tôi nghĩ cậu cần ra ngoài uống một ly!”
Trần Hi Tuấn nhìn về phía đảo ở ngoài xa thở dài, hiện tại cậu ta thật sự rất cần uống một ly, nhưng là chuyện này là chuyện gia đình, không có cách nào nói cho người khác biết, Lâm Quân là ứng cử viên thích hợp nhất: “Anh ở đâu?”
“Địa chỉ gửi vào điện thoại cậu rồi! Hẹn gặp cậu ở đó”
Quán bả rực rỡ sắc màu, bầu không khí hỗn loạn và không khí ngập tràn rượu dường như là cách tốt nhất để cứu vấn tâm trạng kích động và bưồn chán của những người thành thị.
“Rượu, thứ này, uống ít thì vui, uống nhiều thì hại thân.”
Lâm Quân lắc lắc cái ly của mình nhìn Trần Hi Tuấn nhịn không được uống một ly lại một ly.
Trần Hi Tuấn liếc anh một cái, cười nhưng không nói lời nào, một ly rượu lại xuống bụng, nụ cười giễu cợt gợi lên từ khóe môi, như là đang cười nhạo bản thân mình nhiều năm yêu mà không được, còn thêm bị người thân nhất của mình đùa giỡn như con rối trong tay.
Lâm Quân thở dài, giật lấy chiếc ly trong tay Trần Hi Tuấn.
“Anh trả lại cho tôi!” Trần Hi Tuấn tức giận nói.
Cậu ta ghét thái độ và ánh mắt của Lâm Quân, điều đó dường như muốn nhắc nhở cậu ta, những nỗ lực và kết quả chẳng qua là kiệt tác của cha cậu ta. So với anh, lờ tương lai của Lê Nhật Linh đều là vô dụng.
ta tự cho là đúng hứa bảo vệ và Là cậu ta thua rồi, cậu ta thật sự rất ngây thơ, cho rằng chỉ cần mình cố gắng thì không có gì là không được, không ngờ cuối cùng người thân cận nhất lại tát cho mình một cái thật nặng.
“Tôi có thể trả lại cho cậu, nhưng cậu là một người đàn ông, chỉ chịu đựng được một chút như vậy sao?” Lâm Quân cười, cầm ly xoay, ánh mắt thâm thúy nhìn chất lỏng màu sắc đẹp đế trong ly, không biết đang suy nghĩ gì.
“Không phải tôi!” Trần Hi Tuấn theo bản năng phản bác lại, thật lòng mà nói khả năng chịu đựng của cậu ta không thể bằng Lâm Quân được, từ bé đến lớn cậu ta đều được James che chở, sau đó lại không muốn theo nghề kinh doanh mà muốn học nhiếp ảnh.
Tuy răng James không vui nhưng vì Trần Hi Tuấn là con ruột của ông ta nên không còn cách nào khác chỉ có thể dân dần khuyên nhủ cậu ta quay về công ty.
Cuộc đời của Trần Hi Tuấn có thể nói là thuận buồm xuôi gó, chưa hề chịu đả kích gì quá lớn.
Lâm Quân gật đầu, cũng không cưỡng ép Trần Hi Tuấn nữa, anh suy nghĩ một lúc, chuyện ba năm trước đây đã được làm sáng tỏ là do.
James làm, người đàn ông đó là do ông ta cố tình thả đi, lý do dĩ nhiên không phải là vì động lòng thương hay là tuân thủ pháp luật, chỉ là do ông ta còn muốn tiếp tục liên lạc với Jackson, chỉ cần giữ lại anh ta thì có thể tra ra được tung tích của Jackson.
Còn về việc hiện tại Jackson đang ở đâu, có lẽ giờ chưa phải lúc phơi bày ra, chỉ là rốt cuộc Lê Vân Hàng và Jackson có quan hệ gì mà có thể khiến James hao tâm tổn sức như vậy, đến tận LX để đối phó với Lê Vân Hàng?
Hoặc là, James chỉ đơn giản muốn .Jackson trở thành người của mình, cho nên mới giúp lão ta?
Tuy nhiên những điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì, hiện giờ Jackson đã không có tác dụng gì nữa, nếu James thật sự muốn ra tay thì tại sao hội đồng quản trị lại không giúp đỡ ông ta chứ?
Lâm Quân nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi, anh mím chặt môi, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ.