từ bên trong phòng cấp cứu ra.
Lâm Quân nghe vậy thì ánh mắt khế cứng lại, đột nhiên anh nghĩ đến gì đó, không chút do dự lấy điện thoại di động ra gọi cho Hà Dĩ Phong.
Hà Dĩ Phong vừa mới tranh cãi cùng Lê Minh Nguyệt xong, thật khó khăn lắm mới thắng được một lần, đang đắc ý ngồi trên ghế salon nhìn gương mặt nhỏ nhản bừng bừng lửa giận của Lê Minh Nguyệt.
“Sao vậy tổng giám đốc của tôi ơi? Có phải Hòa Phong nhớ tôi rồi không?” Hà Dĩ Phong nhổm người lên cầm lấy điều khiển từ xa, trùng hợp nhìn thấy buổi họp báo của ZO, Lê Nhật Linh đang đứng kế bên mặc một chiếc. áo sơ mi trắng. Hà Dĩ Phong lấy lại bình tĩnh, nhìn Lê Nhật Linh trong ivi thì khóe miệng không khỏi cong lên.
Lâm Quân nói ngắn gọn, không muốn đùa giốn với anh ta: “Nhật Linh xảy ra tai nạn xe cộ rồi, kho máu ở bệnh viện không đủ máu để cung cấp: Hà Dĩ Phong lập tức bản người trên ghế salon: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ lập tức đưa Lê Minh Nguyệt đến bệnh viện!
Lê Minh Nguyệt đang ở trong phòng bếp căm hận bằm thịt giống như xem đống thịt trên thớt thành Hà Dĩ Phong vậy.
Trong miệng còn nhỏ giọng lầm bầm: “Hà Dĩ Phong chết tiệt, Hà Dĩ Phong xấu xa!
“Mau lên, chúng ta lập tức đến bệnh viện!
“Tôi không đi đâu” Lê Minh Nguyệt không hề nghĩ ngợi đã từ chối, vừa rồi Hà Dĩ Phong nói mình như vậy, cô ấy muốn đối nghịch với anh ta càng nhiều càng tốt.
“Nhật Linh bị tai nạn xe c‹ vội vàng giải thích.
“Liên quan gì đến tôi chứ… Á?” Đột nhiên Lê Minh Nguyệt phản ứng lại: “Vậy tại sao anh không nói sớm chứ” Lê Minh Nguyệt vứt dao ra thật xa, chạy ra ngoài ” Hà Dĩ Phong Hà Dĩ Phong cũng theo sát phía sau.
Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt đến bệnh viện thì nhìn thấy Lâm Quân đang ở trước cửa phòng cấp cứu. Thân hình cao lớn lẻ loi đứng một góc, giống như một đứa bé bị người lớn vứt bỏ vậy. Vừa nhìn thấy Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong, anh vội vàng đập tắt tàn thuộc trong tay.
Lê Minh Nguyệt bước nhanh tới, lo lắng mở miệng hỏi: “Nhật Linh sao rồi?!
“Không kịp hỏi đâu, đi nhanh lên đi” Hà Dĩ Phong cũng biết Lâm Quân gọi anh và Lê Minh Nguyệt đến bệnh viện để làm gì. Lê Minh Nguyệt nhanh chóng đi làm xét nghiệm để hiến máu.
Lê Nhật Linh trở lại rồi sao? Lê Nhật Linh đã trở lại rồi.
Nhưng còn chưa kịp chân chính nhìn thấy cô nữa, Hà Dĩ Phong cũng không biết tại sao cả người lại phát run, anh ta thật sự đã đặt người phụ nữ này trong lòng suốt ba năm. Ba năm rồi…
anh ta vẫn luôn dùng danh nghĩa Lâm Quân để tìm Lê Nhật Linh, chỉ là không một ai biết mà thôi.
Ngược lại cũng thật trùng hợp, người y tá rút máu cho Lê Minh Nguyệt cũng chính là cô y tá đã rút máu của cô ấy vào ba năm trước khi Lê Nhật Linh bị sinh non. Cô ta có ấn tượng rất sâu với Lê Minh Nguyệt, dù sao ngoại trừ Lê Minh Nguyệt thì cô ta chưa từng nhìn thấy cô gái nào vì hiến máu cho người khác mà ngay cả mạng cũng không cần.
Rút đến một lượng máu nhất định, y tá vội vàng rút kim ra, sau đó cầm máu cho Lê Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt nhìn thấy y tá rút kim thì vội vàng cắn răng đưa tay đến: “Y tá, rút thêm một chút xíu nữa đi, tôi có thể mà”!
Y tá nhanh chóng kiên định lắc đầu, cảm thấy sau khi trải qua ba năm nhưng Lê Minh Nguyệt vắn không hề thay đổi. Ngay lập tức, ánh mắt Lê Minh Nguyệt ảm đạm xuống vài phần.
Hà Dĩ Phong cũng nhớ đến chuyện lần trước Lê Minh Nguyệt bị rút máu đến suýt chút nữa đã ngất đi, trong lòng hơi đau xót, vì thế anh ta đi lên võ vai Lê Minh Nguyệt rồi an ủi cô không sao đâu, em đã làm rất tốt rồi.
Khi nhìn thấy cả gương mặt Lê Minh Nguyệt đều tràn đầy nước mắt, ngay cả nước mũi cũng chảy ra thì anh ta lại cảm thấy có chút dễ thương, sự lo âu trong mắt càng thêm chân thành hơn; “Nhưng mà chỉ rút có một chút xíu như vậy, lỡ như… lỡ như không cứu được Nhật Linh thì phải làm sao đây.!
Hà Dĩ Phong cũng cười không nổi nữa, nhưng anh ta vẫn cảm thấy hơi đau lòng. Vì thế nhanh chóng lấy khăn giấy ra lau sạch gương mặt Lê Minh Nguyệt, sau đó ôm cô ấy một cái Lê Minh Nguyệt không cao, cùng lắm chỉ có thể đứng tới ngực Hà Dĩ Phong. Cách một lớp quần áo mỏng manh, hô hấp ấm áp của cô ấy phả lên ngực anh ta rồi đứng khóc thút thít khiến Hà Dĩ Phong hơi hoảng hốt.
Anh ta chìa tay ra vỗ lên lưng Lê Minh Nguyệt…
Không biết đã qua bao lâu, ánh đèn phòng phẫu thuật mới bụp tắt. Dường như Lâm Quân đã đứng lên ngay lập tức, trong mắt ấn hiện chút tia máu.
“Bệnh nhân đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng rồi, nhưng mà cần phải quan sát một thời gian.!
Lúc này, Lâm Quân mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, phát hiện lòng bàn tay mình hơi ươn ướt, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Tốt quá rồi, cô đã không sao..