Lê Nhật Linh nẫm trong ngực Lâm Quân, cô cầm sợi dây chuyền bạch kim nên nghiên cứu, đúng là không phát hiện ra cái gì Bây giờ cô đã tìm được hạnh phúc của đời mình, điều tiếc nuối duy nhất là cô không biết gia đình mình ở đâu, từ khi Lâm QUân đồng ý sẽ tìm lại cha mẹ cho cô thì bọn họ đã nghiên cứu sợi dây chuyền này rất ni “Có lẽ, đây là một cái tên khác.”
“Tên khác, vậy tên đó là gì?”
“Giống như có một số người thích đặt cho công ty mình một cái tên ý nghĩa, họ hay lấy tên người, địa danh hoặc những từ có nghĩa đẹp để đặt tên”
Lâm QUân suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.
Loại chuyện này có thế xảy ra, trước đây anh đã từng thấy có người dùng tên vợ và con gái để đặt tên cho công ty, dù sao bây giờ bọn họ không có manh mối gì nên phải cố gắng tìm kiếm từng chút một, bao giờ lúc bắt đầu cũng khó khăn nhất.
Hơn nữa vướng mắc trong lòng Lê Nhật Linh chính là cha mẹ ruột của mình, kể cả vất vả như thế nào thì nhất định anh sẽ cố gắng tìm được bố mẹ ruột của cô “Vậy có phải là LX là đại diện cho một thứ gì đó”
“Anh nên google tra một chút”
Lê Nhật Ninh vừa nghĩ đến đây thì Lâm Quân đứng dậy đi đến máy vi tính, ngón tay anh nhanh nhẹn gõ bàn phím máy tính.
Nếu cô đã quyết tâm phải tìm được cha mẹ ruột thì dù chuyện này có khó khăn như thế nào thì anh sẽ tìm kiếm tung tích của họ cho Lê Nhật Linh, đây cũng là mong muốn của cô nên anh sẽ cố gảng hết sức để hoàn thành nó cho cô.
Thật lâu sau giọng nói của Lâm Quân vang lên.
“Em xem chỗ này, ở nước Pháp có một công ty như vậy, dùng hai chữ này để đặt tên”
“Ở đâu?”
“Em xem chỗ này, có phải là hai chữ LX đúng không, em xem logo này đi”
“Có, thật sự có người dùng hai chữ này, anh thật giỏi! Nhưng tại sao nó lại ở nước Pháp?”
Trong lời nói của Lê Nhật Linh tràn ngập sự vui mừng, thậm chí còn hơi hưng phấn, cô lại sợ tìm nhầm người nên không vui như vừa nấy nữa hoặc đay có thể nói sắp tìm thấy gia đình thì cô cảm thấy sợ sệt, Lâm Quân nhìn qua là biết ngay suy nghĩ bay giờ của cô, anh kéo Lê Nhật Linh vào trong ngực rồi ôm chặt cô.
“Anh sẽ đi với em! Xem đó có phải là sự thật hay không, nên em đừng lo lắng”
“Nhưng mà Lê Nhật Linh trong lòng anh không biết nên nói gì.
Đúng vậy, cô không muốn đi, cô đang sợ hãi, sợ nhố đây là giả hoặc là sợ nghe được nguyên nhân bọn họ không cần cô và cố tình vứt bỏ cô.
“Kể cả như thế nào thì anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, đừng quên, Lê Nhạt Linh em chính là người đàn bà của anh, ai cũng không được làm embị thương”
“Lâm Quân, cám ơn anh.”
Trong giọng nói của Lê Nhật Linh tràn ngập sự cảm động Nếu nhà cô không phải ở đây, mf Lâm Quân lại nguyện ý tìm kiếm gia đình với cô, có anh ở bên cạnh thì làm sao cô phải sợ hãi nữa nghĩ đã bật thốt lên.
“Biết là thế, vậy em còn suy nghĩ lung tung cái gử Lâm QUân nhẹ nhàng xoa đầu Lê Nhật Linh, anh cố ý trêu ghẹo cô, anh biết chắc chẩn bây giờ cô rất hồi hộp, Lâm Quân mỉm cười, anh rất hài lòng với câu trả lời này của cô.
Không sai, bây giờ cô không còn phải là người cô độc, bây giờ cô là một người đã có chồng và ba đứa con đáng yêu, kể cả bố mẹ ruột của cô không cần cô thì cô vẫn có Lâm Quân ở bên cạnh mình.
Sau khi Lê Nhật linh suy nghĩ thông suốt thì cô cầm bàn tay của Lâm Quân, bàn với anh khi nào đi sang Pháp, nên căm theo quần áo gì, trên mặt cô lo lẳng vội vàng, Lâm Quân nhìn thấy cảnh này thì bật cười Chỉ cần có thể làm cho người đàn bà này vui vẻ thì muốn anh làm gì cũng được, huống chỉ là một chuyến du lịch nhỏ bé này.
Nhưng mà chắc ba đứa bé trong nhà phải nhờ Hà Dĩ Phong chăm sóc một lần nữa, dù sao Lâm Quân không còn phòng bị Hoàng Ánh như ngày trước.
Nhưng một lần bị rằn cản, thì mười năm sau cô cũng không dám tin tưởng, cô sợ mấy đứa nhỏ đến nhà cũ nhà họ Lâm sẽ bị bắt nạt.
Tình cảm giữa con người với nhau chính là như vậy, tuy cô, Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt không phải là người thân nhưng bọn họ lại thân thiết và tin tưởng nhau hơn cả người thân.
Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh bận rộn như vậy, thì anh lại kéo cô vào ngực ôm một lần nữa, vết thương trên tay anh đã tháo vải và khỏi hẳn rồi.
Mấy lần trước tay không được đụng vào nước, là Lê Nhật Linh vẫn luôn tắm rửa mặc quần áo giúp anh, chuyện này làm cho trái tim anh cảm thấy ngứa ngáy, bây giờ tay của anh đã khỏi hẳn, nên làm sao anh có thể bỏ qua “Món ngon” này trước mặt mình?
“Anh làm gì vậy?” Đột nhiên Lê Nhật Linh bị Lâm Quân kéo vào ngực, cô còn chưa kịp cho mấy bộ quần áo đang cầm trên tay vào vali, trên mặt cô tràn đầy sự sững sờ.
Lâm Quân nhíu mày, anh nhìn về phái Lê Nhật Linh rồi cười khểnh: “Làm em”