Lê Nhật Linh làm nhục chính mình nhiều như vậy, mình nhất định phải nhục nhã lại cô ta mới đúng.
Nhưng lại không nghĩ tới, vốn cô ta đã thuận lợi lấy được sự tín nhiệm của Hoàng Ánh, thế mà Lâm Quân và Lê Nhật Linh lại cư xử không theo lẽ thường Lâm Quân thích Lê Nhật Linh như vậy, thậm chí tự nguyện vì Lê Nhật Linh mà chống đối lại Hoàng Ánh.
Tất cả mọi người đều biết Lâm Quân tự do hào phóng không kiềm chế được, nhưng lại là đứa con có hiếu, đối với cha mẹ gần như là muốn gì có đó, nếu không lúc trước cũng sẽ không kết hôn cùng Lê Nhật Linh.
Chỉ là hiện tại, Lâm Quân thế mà lại chống đối Hoàng Ánh vì Lê Nhật Linh, hơn nữa hoàn toàn không chịu nhường bước Lâm Quân lấy video giám sát của bệnh viện, tuy hình ảnh không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thế nhìn ra lúc trước Lâm Niệm Sơ ra tay với Lê Nhật Linh, cô ta lại đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Thái độ của Hoàng Ánh với cô ta lập tức thay đổi.
Hoàng Ánh thích cô ta, nhưng chỉ bởi vì bà thích con gái có tính cách ngoan hiền, bị Hoàng Ánh nhìn thấy tâm kế mưu mô của mình, Lâm Thùy Ngọc lập tức bị ném sang một bên.
Ngày đó Lâm Quân để cho cô ta tự tát chính mình ba mươi mấy cái tát vào mặt, thật vất vả mặt cô ta mới hết sưng, thế nhưng Lâm Quân lại muốn đuổi cô ta khỏi thành phố Hà Nội Lâm Quân nói, nếu lần này cô ta không đi, vậy sau này cô ta cũng đừng mong có thể đứng lên được nữa.
Đây là có ý sẽ đánh gãy chân của mình!
Nếu không phải Lâm Niệm Sơ ôm chân mình khóc lóc, Hoàng Ánh thương tiếc Lâm Niệm Sơ nên cho mình một cơ hội, để mình được ở cùng Lâm Niệm Sơ vài ngày nữa, chỉ sợ hiện tại mình đã sớm không còn ở thành phố Hà Nội này nữa rồi Chẳng qua là một vài ngày chung quy.
cũng nhanh chóng trôi qua Lâm Thùy Ngọc không cam lòng, dựa vào cái gì mà mình phải rời đi, không chiếm được cái gì cả?
Mấy ngày cuối cùng này, cô ta làm ra hành động trả thù, lúc trước cô ta ở tập đoàn Lâm Thị thê thảm cơ nào thì cô ta sẽ khiến Lê Nhật Linh đau khổ bấy nhiêu.
Nhưng mà Lê Nhật Linh lại không để mình bị cô ta xoay vòng như ý muốn.
“Lê Nhật Linh, cô đừng đắc ý quá sớm!”
Lâm Thùy Ngọc phẫn hận cắn răng: “Cho dù hiện tại tôi không làm gì thì đứa bé trong bụng cô cũng không giữ được”
Lời nói của Lâm Thùy Ngọc đầy độc ác, 1im Lê Nhật Linh như bị gai đâm, ngực cô phập phồng kịch liệt: “Lâm Thùy Ngọc, tránh lếu tôi không tránh thì sao? Với cơ thế hiện tại của cô, cô có thể xuống giường đuổi tôi đi được à?”
“Lâm Thùy Ngọc, làm người cần phải giữ lại chút mặt mũi”
Lâm Thùy Ngọc coi như không nghe được những lời này, cô ta cười lạnh, tiến đến cạnh giường Lê Nhật Linh, hận không thể khiến cô sinh non ngay lập tức, cô ta nhất quyết không.
chịu rời đi Lê Nhật Linh nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy mặt Lâm Thùy Ngọc, cố gắng khiến tâm trạng bình ổn lại Lâm Thùy Ngọc cũng không để cô được yên, cô ta không ngừng nói lời trào phúng châm chọc đầy khó nghe.
Rốt cuộc y tá của đi tới, nhìn thấy Lâm Thùy Ngọc thì sửng sốt hỏi: “Cô Lâm, sao cô lại ở chỗ này, tổng giám đốc Quân không cho cô đến gần phòng bệnh của bà chủ”
Lâm Thùy Ngọc thấy y tá đến đây thì nhanh chóng thay đổi vẻ mặt xấu xí của mình: “Tôi đến thăm mợ chủ.”
“Cô vẫn nhanh chóng rời đi thôi, nếu tổng giám đốc Lâm mà biết thì sẽ không để yên cho cô đâu” Tuy rằng hộ sĩ nói lời tôn trọng, nhưng ngữ khí và vẻ mặt thì hoàn toàn không có chút tôn trọng nào.
Cả bệnh viện đều biết Lâm Thùy Ngọc tự tát mình ba mươi mấy cái tát, muốn thê thảm bao nhiêu thì có bấy nhiêu thê thảm.
Lâm Thùy Ngọc phần hận cắn răng, kiềm chế lửa giận, nặn ra một nụ cười với y tá: “Tôi đi ngay là được chứ gì.”
Y tá cũng không để ý đến cô ta nữa, quay ra ân cần hỏi tình huống của Lê Nhật Linh: “Mợ chủ, hôm nay cô đã truyền nước đủ rồi, cô có muốn ngồi dậy cho thoải mái hơn không?”
àm phïš “Không phiền toái, đây là công việc của tôi Lê Nhật Linh bị chọc giận, ngực đè nén.
khó chịu, ngồi dậy sẽ thoải mái hơn một ít.