Lâm Niệm Sơ hình như không ngờ rằng sự khiêu khích của mình chẳng có tác dụng gì cả, đứa trẻ tiếp tục khiêu khích, không nhịn được nói tiếp: ‘Cha cũng là của tôi.”
Cậu bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu kiên định, không hề giống một đứa trẻ năm tuổi.
Lê Nhật Linh hơi trầm ngâm: “Ừm, là của cháu”
“Người phụ nữ xấu xa, cô không thể cướp cha với tôi.’ Lâm Niệm Sơ rối rắm một hồi lâu mới thốt ra một câu như vậy.
Lâm Thùy Ngọc từng nói với cậu bé rắng trên thế giới này, tất cả các cặp vợ chồng đều sẽ có con, sau đó đứa trẻ đó lớn lên sẽ giống như cô ấy.
Những đứa trẻ có cha mẹ ở bên cạnh nhau mới là hạnh phúc, còn Lâm Niệm Sơ nếu không còn cha, mẹ cũng đã ra đi, thì dù cậu bé không chết cũng sẽ lang thang bên ngoài như là cô hồn dã quỷ, Lâm Niệm Sơ hỏi Lâm Thùy Ngọc cô hồn đã quý là gì?
Lâm Thùy Ngọc chỉ vào chiếc lá héo rũ bên ngoài cửa số nói với cậu bé rằng giống như một chiếc lá rụng kia.
Tôi không muốn trở thành cô hồn dã quỷ, tôi không muốn bị gọi là đứa con hoang, tôi cần cha”
Giọng nói của Lâm Niệm Sơ không lớn nhưng rất quả quyết: “Cô không được phép cướp của tôi”
“Được, cô không giành với cháu” Lê Nhật Linh nói “Còn đứa bé kia thì sao?” Ánh mắt của Lâm Niệm Sơ rơi vào chiếc bụng đã tròn xoe của cô, lẩm bẩm: “Đứa bé đó sẽ cướp mất cha của tôi sao?”
Lê Nhật Linh che bụng, nhẹ nhàng vuốt ve rồi đột nhiên điềm tĩnh cười: “Không đâu, em bé sẽ không giành cha với cháu, em bé chỉ cần có cô là đủ rồi”
Dù chỉ có một mình nhưng cô cũng sẽ chăm sóc tốt con của mình.
Nụ cười của Lê Nhật Linh tràn đầy sức sống, tình mẫu tử mãnh liệt gần như muốn tràn ra khỏi ánh mắt cô.
Lâm Niệm Sơ bị chấn động trước nụ cười xinh đẹp của cô, vô cùng ghen tị với tình yêu dành cho con mình trong mắt cô, đó là điều mà cậu bé chưa bao giờ được thấy.
Trong một khoảnh khắc, Lâm Niệm Sơ có chút ngẩn ngơ.
Mẹ luôn nói người phụ nữ này rất xấu tính, nhưng hình như cô ta cũng không xấu như v: Nhưng cậu bé vẫn lo lắng, xác nhận lại một lần nữa: “Cô không được lừa tôi đâu đấy”
“Cô sẽ không lừa cháu”” Bàn tay Lê Nhật Linh nhẹ nhàng lướt lên bụng mình: “Cô sẽ dẫn em bé rời đi, sẽ không để các bé con của cô phải chịu một chút oan ức nào cả:”
Lâm Niệm Sơ nhìn bụng Lê Nhật Linh không chớp mắt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất ghen tị với đứa bé vì có mẹ yêu thương.
Khi ghen tuông quá mãnh liệt, nó sẽ trở nên méo mó.
Rõ ràng vẫn là một đứa bé nhưng giọng nói lại hung tợn giống như quỷ Satan đến từ địa ngục, cậu bé gắn từng chữ: “Nếu cô dám lừa tôi, tôi sẽ bóp chết đứa bé đó’ Làm sao một đứa trẻ năm tuổi lại có thể nói ra những lời ác độc như vậy?
Vì không để ý dưới chân, chân phải của cô giảm lên quả táo, chân đứng không vững, thân mình hơi ngửa về phía sau.
Cô vội vàng vươn tay chống lên cạnh bàn, miễn cưỡng ổn định cơ thể, khó khăn đứng vững, cũng không bị ngã nhưng sau lưng bị đập vào góc bàn có hơi đau xót.
Cô đưa tay đỡ lấy eo xoa bóp, nhưng cơn đau nhức không hề biến mất mà ngày càng dữ dội Lâm Niệm Sơ vẫn đứng đó không đến gần cô, trong mắt hiện lên vẻ đầy bất lực, cậu bé sững sờ nhìn dưới chân cô: “Người phụ nữ xấu xa, cô chảy máu kìa.”
Lê Nhật Linh cúi đầu nhìn xuống, một dòng nước nóng ẩm dính dính đỏ sẫm từ trên đùi cô chảy xuống, nhuộm đỏ chiếc quần màu trắng của cô.