Nhưng bà quên mất một chuyện, con người rồi sẽ thay đổi Lâm Quán là con trai bà, dĩ nhiên mọi chuyện bà đều sẽ coi con trai mình là quan trọng nhất.
Mà Lê Nhật Linh lại một lần nữa phá vỡ giới hạn của bà. Đầu tiên là dây dưa không rõ với Hạ Huy Thành, rồi lại khiến cho con trai mình vì cô mà trở mặt với nhà họ Lâm… con dâu như vậy, bà thật sự không thể thích nổi.
Hoàng Ánh vẫn cứ luôn cho rằng Lê Nhật Linh đang thay đổi nhưng lại không hề nhận ra rằng, bản thân cũng vô thức thay đổi rồi Vốn dĩ cả nhà bà hòa thuận gắn kết, tự nhiên lại quấy rối khiến cả nhà bà loạn lên.
Mà con người đều ích kỉ cả.
Hoàng Ánh sẽ không chấp nhận một người ngoài có được vị trí cậu chủ nhà họ Lâm, vị trí cậu chủ phải do dòng máu chính thống nhà họ Lâm nắm giữ. Vì vậy, Hoàng Ánh tuyệt đối không thể để Lâm Niệm Sơ đi thật.
Mặc dù đồng ý với Lâm Quân rồi nhưng bà vắn không thể làm được.
Mà bà cũng đã nhận ra con trai mình vì cái chết của Hòa Phong mà oán hận bà, vì vậy Hoàng Ánh bắt đầu thu liễm hơn.
Mặc dù trong lòng bà có nhiều điều bất mãn nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, không thể thật sự để con trai vì người phụ nữ kia mà cắt đứt hắn với nhà họ Lâm.
Nuôi dưỡng Niệm Sơ ở bên cạnh mình, không cho con trai biết là được.
Đợi qua vài năm, sức khỏe Niệm Sơ tốt hơn, hai đứa con của Lê Nhật Linh cũng lớn rồi, thì ngả bài cũng không muộn.
Nhưng tính cách con trai có hơi ngang bướng, trong lòng Hoàng Ánh cũng hơi bất an Trông thấy chồng đứng cách đó không xa, bà không kìm được gọi một câu: “Ông xã, ông lại đây, chơi với Niệm Sơ của chúng ta một lát.”
Bà muốn chồng giúp cho mình, nếu như vậy thì trong lòng còn chắc chắn được chút ít.
Cha Lâm đã qua tuổi năm mươi nhưng không hề già nua như người đồng trang lứa. Vóc người ông duy trì rất tốt, trông ra cùng lắm chỉ tầm tuổi bốn mươi.
Hơn nữa những tích lũy của năm tháng khiến cả người đều mang dáng vẻ bất phàm.
Bị vợ gọi tới, ông nhìn một lát, thì quay đầu đi.
Ông Lâm có hơi không vừa ý: “Lâm Quân bảo bà đưa đứa trẻ đi, sao bà không nghe?”
Trong lòng Hoàng Ánh rất bức bối, không kìm được xả giận với chồng: “Sao ông lại máu lạnh như con trai mình vậy, Niệm Sơ nói sao cũng là cháu trai nhà họ Lâm chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại không quan tâm gì tới nó?”
“Nhưng dù sao bà cũng phải để tâm tới suy nghĩ của Lâm Quân chứ, nó mới là con chúng ta đấy”
“Con trai của Lâm Quân cũng là cháu chúng †a mà, sao chúng ta chỉ bận tâm tới suy nghĩ của con trai mà không thể cần cháu nữa?” Hoàng Ánh nhìn gương mặt nhỏ xinh xắn của Niệm Sơ, không.
kìm được mà cảm thán: “Ông nhìn qua đứa nhỏ này đi, trông giống hệt Lâm Quân vậy”
“Lâm Quân và Nhật Linh chẳng phải không đẻ được, bà làm thế này sẽ khiến Nhật Linh ngại.”
“Cô ta và Hạ Huy Thành ở với nhau, bị người †a chụp lại sao không để ý tới cảm nhận của chúng ta? Hoàng Ánh không kìm được thấp giọng bảo: “Ông không phải không biết, đứa bé Lê Nhật Linh sinh ra đã sớm..”
Cái chết bất ngờ của Hòa Phong cứ vậy trôi qua.
Một là vì không tìm ra bằng chứng, hai là vì bệnh viện đa khoa không chịu phối hợp.
Đứa bé còn quá nhỏ, lúc cấp cứu cơ thể đã lạnh ngắt rồi. Nếu đứa bé chết rồi, nhất định là có chuyện gì đó.
Ai cũng không dám nhận trách nhiệm, bác sĩ cũng không dám đưa ra nhận định chắc chắn là đứa bé vì sao lại chết.
Cho dù nói thì làm gì được? Đứa bé sơ sinh cho dù chỉ là sặc sữa, không kịp xử lý cũng dẫn tới tử vong.
Kẻ tình nghỉ chỉ có một là Lâm Niệm Sơ, người nhà họ Lâm lại luôn che chở cho đứa cháu trai lớn.