“Chẳng phải anh là bạn của chị Nhật Linh à, thật trùng hợp, tôi cũng thế. Nếu lần này anh mặc kệ tôi, tôi nhất định sẽ khóc lóc kể lể với chị Nhật Linh nói anh là đồ tồi tệ xấu xa“ Cô ấy nhìn ra được, tên biến thái này rất thích chị Nhật Linh.
Nghĩ vậy, cô ấy càng thấy tên này quá không biết xấu hổ.
Chị Nhật Linh sắp kết hôn rồi anh ta còn muốn tiếp cưa cẩm chị Nhật Linh, xí, đúng là quá không biết xấu hổ.
Sao cô ấy lại đi cầu xin loại người này làm gì nhỉ, thôi cô đành vào Cục Cảnh Sát ngồi tạm mấy ngày vậy.
Lê Minh Nguyệt bỗng nhiên nghĩ thông suốt nên không thèm ôm đùi Hà Dĩ Phong nữa, cô trơ mắt nhìn nhân viên phục vụ, nói: “Được rồi, chị cứ báo Cảnh Sát đĩ ạ.”
Hà Dĩ Phong: “…
Nhân viên phục vụ: “…”
Lê Nhật Linh ngồi lên xe rồi mới phát hiện ra mình cứ thế chạy đến đây, bỏ rơi Lê Minh Nguyệt ở đó, quan trọng nhất là, cô còn chưa thanh toán tiền bữa ăn.
Cô vội vàng cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi tới: “Xin lỗi Minh Nguyệt, chị quên mất em ở đó.”
Lê Minh Nguyệt khóc không ra nước mắt: “Không phải chỉ có em đâu, còn cả túi xách của chị chị cũng quên này.”
“Trong túi xách của chị có thẻ ngân hàng đó, không có mật khẩu, em dùng thẻ đó tính tiền là được.”
“Nhưng mà em đã…”
Hà Dĩ Phong ÿ vào ưu thế mình cao hơn, giành lấy điện thoại của Lê Minh Nguyệt, anh nói: “Nhật Linh, em yên tâm đị, tôi thanh toán giúp con bé rồi.”
Cô sững sờ: “Vậy cảm ơn anh.”
Mặt Hà Dĩ Phong hớn hở hẳn ra: “Đừng khách khí, nhưng lần sau lúc mời ăn cơm nhớ gọi tôi là được.”
Cúp điện thoại, Lê Nhật Linh cũng không nghĩ nhiều.
Lê Minh Nguyệt tức muốn chết, cô ấy chưa từng gặp phải loại người không biết xấu hổ như này!
Cô bỏ ba lô xuống, quay về ngồi lại bên bàn.
Hà Dĩ Phong như cười lại như không cười, cứ thế nhìn cô ấy chằm chằm.
Lê Minh Nguyệt cắn răng: “Tiền đã thanh toán rồi, tôi ăn cho xong không được à!” Cô cầm lấy một miếng xương heo lớn lên gặm, coi miếng xương này là Hà Dĩ Phong.
Nhà tư bản! Thứ quỷ hút máu! Đã có tiền rồi còn muốn chơi mình!
Trước khi ăn cơm chưa thanh toán tiền nhưng nếu đã trả tiền rồi vậy phải lấy chút lãi chứ.
Nếu Nhật Linh gọi điện tới sớm một phút có phải tốt không, Lê Minh Nguyệt gạt nước mắt trong lòng, cảm giác thật quá bi thương.
Lê Nhật Linh chạy thẳng tới cao ốc của tập đoàn Lâm Thị.
Lâm Quân là người tương đối nghiêm túc với công việc, vào giờ này hẳn anh đang ở công ty.
Trong ánh mắt của mọi người, cô đi theo nhân viên vào thang máy đi thẳng lên lầu.
Trong tháng máy, mọi người dồn dập liếc mắt nhìn Lê Nhật Linh, nhao nhao ngậm chặt miệng. Cho đến (Chỉ yê tận khi Lê Nhật Linh ra khỏi thang máy rồi họ mới xì xào bàn tán.
Dù sao cô Lâm này cũng lắm chuyện lùm xùm, đã thế còn hết vụ này đến vụ khác nữa cơ.
Nửa năm trước, nghe đồn cô Lâm kia có một chân âu chủ nhà họ Hạ, thậm chí một tháng trước còn tuôn ra loại video yêu đương kia. Tất cả mọi người đều cho rằng, cô Lâm này không giữ nổi vị trí kia nữa rồi.
Nhưng không ngờ, mọi chuyện lại được xoay chuyển hoàn toàn, từng chuyện nối tiếp nhau được hóa giải.
Vận may cũng tốt thật, chỉ tội cho cậu Hạ, không biết phải chịu nước mọt của bao người rồi.
Lê Nhật Linh đi thằng tới văn phòng của Tổng Giám Đốc, Trợ Lý Nguyễn nhìn thấy cô vội vàng tới đây, tiến lên hỏi thăm: “Cô chủ tới công ty có chuyện gì không ạ?”
Cô nhíu mày: “Lâm Quân đâu?”
Trước nay trong công ty chưa từng có ai dám gọi thẳng tên của Tổng Giám Đốc như vậy, Trợ Lý Nguyễn Nam Trường ngẩn ra trong chốc lát mới phản ứng kịp: “Thưa cô chủ, hôm nay Tổng Giám Đốc không đến công ty ạ”
“Không đến?”
“Đúng vậy, lịch trình sáng nay đều bị hủy rồi ạ.”
“Vậy anh có biết anh ấy đi đâu không?”
“Có lẽ là… Ở nhà?“ Trợ Lý Nguyễn đưa ra đáp án nửa vời lấp lửng.
Chuyện lần này của Lâm Quân và Lê Nhật Linh, Trợ Lý Nguyễn là người duy nhất chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu tới cuộc. Trong đó, có rất nhiều chuyện đều do chính tay anh ta làm.
Những người khác không biết, chỉ xem tin tức, liên tưởng, suy đoán một hồi rồi cho qua, chỉ có một mình Trợ Lý Nguyễn biết, trong nửa năm này, tình cảm của Tổng Giám Đốc giành cho vợ thay đổi sâu sắc cỡ nào.