“Hai cô gái, xin tránh qua một chứ!”
Lúc này cô lao công mang theo bao rác đi ngang qua.
Lê Nhật Linh nhìn thoáng qua, nhưng cô đã nhìn ra vài manh mối ở trong túi rác.
“Chờ một chút!”
Lê Nhật Linh ngăn cô lao công lại, Christina có chút hoảng hốt mà di chuyển tại chỗ.
“Đây là cái gì?”
Lê Nhật Linh ngồi xổm xuống và cầm lấy cuộn băng ghi hình bị phá hủy từ bên trong túi rác, sau đó cô nhìn về phía Christina.
“Cái này thì tôi làm sao biết được?”
Christina trả lời lắp bắp.
“Dì à, dì lấy túi rác này từ đâu vậy?”
“À, cái này sao, tôi lấy túi rác này từ trong thùng rác ở phía cuối hành lang đó.”
“Phía cuối hành lang àI”
Lê Nhật Linh nhìn chằm chằm Christina.
“Nếu như tôi nhớ không lầm, nơi đó có một cái camera phải không.”
Christina nheo mắt, vừa rồi cô ta gặp được Lê Nhật Linh ở kho hồ sơ, cô ta sợ bị phát hiện, vì vậy mới sốt ruột xử lý, cho nên cô ta đã bỏ qua chuyện này.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Sự xuất hiện của Lâm Quân khiến cho Christina càng thêm hoảng hốt.
“Chủ tịch Quân, tôi biết cô ấy vẫn luôn không thích tôi, nhưng tôi không muốn cô ấy đổ tội làm hư băng ghi hình cho tôi, Chủ tịch Quân, tội thật sự vô tội, tôi đã làm việc ở công ty JZ lâu như vậy, tôi cũng có cảm tình đối với công ty .JZ, làm sao tôi có thể làm một việc không biết điều như vậy?”
Christina tỏ vẻ đáng thương, giống như thực sự bị đổ tội.
“Kẻ ác lại đi thưa kiện trước!”
Lê Nhật Linh lạnh lùng nhìn cô một cái, hung hăng ném cuộn băng ghi hình bị hư vào.
trong thùng rác, đã không thể dùng thì giữ lại cũng không có tác dụng gì.
“Nhật Linh, trước tiên em hãy bình tĩnh một chút!”
Lâm Quân đi tới và vỗ vỗ bả vai của Lê Nhật Linh để vỗ về cô.
Sau đó anh xoay người lại và nhìn thoáng qua Christina: “Cô đi về trước đi, chuyện này, tôi sẽ xử lý”
“Cảm ơn, cảm ơn Chủ tịch Quân!”
Có được sự hỗ trợ của Lâm Quân, Christina ngay lập tức trở nên dũng cảm và kiêu ngạo, bước vào phòng làm việc của mình một cách đầy kiêu hãnh.
Mà Lê Nhật Linh lại dùng một loại ánh mắt khó hiểu mà nhìn chăm chăm Lâm Quân.
“Ngay cả anh cũng không tin em sao?”
Lê Nhật Linh hung hăng hất cánh tay của Lâm Quân đang đặt trên vai của cô ra, cô đi về phía sâu bên trong hành lang.
“Nhật Linh, em nghe anh giải thích, anh không có không tin em”
Lâm Quân lập tức vội vàng đuổi theo, kéo cánh tay của Lê Nhật Linh.
“Buông ra!”
Lê Nhật Linh nhìn anh một cách hẳn học, trong lòng của cô cảm thấy đau khổ mà không thể giải thích được.
“Anh biết, em muốn kiểm tra camera giám sát ở lầu hai để chứng minh sự trong sạch của mình, thế nhưng cái camera giám sát ở lầu hai đã bị phá hủy vào hai ngày trước, anh làm như vậy là sợ em gặp khó xử”
“Cái gì?”
Lê Nhật Linh tỉnh táo lại, ánh mắt cũng dần dần ấm trở lại.